Chương 72: Nghe lén


Nhận được tin tức này, người buồn nhất là Trần Dịch Thần. Bao nhiêu năm nay, Đại B không khác gì anh em ruột thịt của anh, có phúc cùng hưởng có họ8a cùng chịu, không thể ngờ được kết cục lại như thế này.

Dung Y hỏi anh:
Anh có tin Đại B là nội gián không?


Anh không tin.
An3h nói chắc như đinh đóng cột, song lại cười khổ:
Nhưng sự thật lại khiến anh không thể không tin.

Một ngày trước khi cậu hai quyết định 9xử lí Đại B, Đại B đề nghị được gặp Trần Dịch Thần và Dung Y.
Dung Y không làm được. Chuyện phiền phức này cô nhất định phải làm.
Hôm sau Trần Dịch Thần đưa cô đến võ quán, vừa thấy xe anh rời đi khuất dạng, cô lập tức chạy ra lề đường gọi taxi. Phần lớn thời gian cậu hai đều ở trong văn phòng công ty quảng cáo không mấy nổi tiếng đó. Dung Y biết đường, công ty đó nằm gần trường học của cô, cô dặn lái xe đi nhanh nhất có thể. Có điều buổi sáng là lúc tắc đường, taxi đi rồi lại dừng, làm Dung Y càng thêm sốt ruột.

Không được.
Trần Dịch Thần cho rằng Đại B là cảnh sát nên vô cùng lạnh lùng:
Thẩm Yêu Yêu chỉ là trợ lí của Tô Nam, cậu hai sẽ không đồng ý cho người ngoài vào.

Anh cảnh cáo Dung Y:
Không được gây phiền phức.

Ân Nhã đỏ bừng mặt, không nói thêm được câu nào. Vì có một người ngồi dưới kia biết rằng tất cả những gì cậu nói đều là bịa đặt.
Khán giả ngồi dưới khán đài đột nhiên phát hiện thầy Ân không nói chuyện nữa, đứng bất động như người mất hồn. Những lời xì xào to nhỏ bắt đầu vang lên, cuối cùng cậu cũng sực tỉnh, cúi đầu nói với trợ lí bên cạnh vài câu. Trợ lí đi tới hàng cuối cùng, khom người chuyển lời lại:
Cô Dung, giám đốc Ân mời cô sang phòng nghỉ.

Dung Y liền cắm đầu chạy, không biết cậu hai có nhìn thấy cô không, không biết mình đang chạy về hướng nào, chỉ lo chạy, chạy và chạy. Sợ thang máy lâu, một giây cũng không chờ được, cô bèn đi thang bộ. Xuống dưới tầng, cô chọn nơi đông người mà đi, định trà trộn vào đám đông để an toàn hơn.
Cuối cùng cũng cảm thấy phía sau không còn nguy hiểm, hai chân đều run lẩy bẩy, cô dựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh Ân Nhã mặc đồ vest thẳng thớm chiếu trên màn hình LED đối diện. Hóa ra hôm nay Ân Nhã được mời đến trường diễn thuyết, thuyết trình về tài năng của cậu ta với cổ phiếu, nói về lập nghiệp cho sinh viên và kể lại truyền kì cậu ta từng bước trở thành doanh nhân thành công như thế nào.
Khó trách cậu hai lại đề bạt Trần Dịch Thần nhanh như tên lửa, hóa ra từ lâu đã tính để anh làm bia đỡ đạn.
Lòng cô hoảng sợ, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề. Thính lực của cậu hai rất tốt, lập tức cảnh giác:
Ai đang ở bên ngoài?

Lúc này Trần Dịch Thần gọi điện đến, anh hỏi thẳng:
Em đang ở đâu? Sư phụ nói em không đến võ quán.

Nghe thấy giọng anh, nước mắt cô chực trào ra:
A Thần, hình như em gặp rắc rối lớn rồi.

Trần Dịch Thần tưởng rằng gã xin lỗi vì việc mình phản bội. Nhưng chỉ mình Dung Y hiểu được ý nghĩa câu xin lỗi này: Xin lỗi anh Thần, đã làm anh tưởng rằng người anh em của mình là tội đồ nội gián. Xin lỗi anh Thần, em không thể nói sự thật cho anh biết được.

Dung Y, cô qua đây.
Đại B cố gắng ngẩng đầu gọi cô.
Không, không thể để Đại B mang theo tiếc nuối mà đi. Nhất định phải nghĩ cách để Thẩm Yêu Yêu gặp gã một lần.
Trên đường về, cô nói với Trần Dịch Thần:
Để Thẩm Yêu Yêu gặp Đại B một lần đi, như thế anh ta có chết cũng nhắm mắt.

Khi lướt qua những khuôn mặt trẻ tuổi mang theo sự ghen tị và ngưỡng mộ, cậu đột nhiên thấy Dung Y. Cô cười như không cười, ánh mắt tràn ngập mỉa mai.
Thật ra cậu ta đã nghĩ oan cho Dung Y rồi, Dung Y bị cậu hai làm cho sợ mất hồn mất vía, làm gì có tâm trạng khinh thường cậu. Chẳng qua cậu ta tự mình chột dạ mà thôi.
Chỗ này cách trường không xa, Dung Y vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, chầm chậm đi về phía giảng đường trong trường, chọn vị trí ngồi cuối cùng.
Nếu cậu hai nhìn thấy bóng lưng cô mà sinh lòng nghi ngờ, nếu cô nói vẫn luôn ngồi đây nghe diễn thuyết, liệu hắn ta có tin không?

Đúng là tôi không sạch sẽ, có điều muốn rút lui mà không cần lo lắng sau này cũng không khó lắm. Đa phần bất động sản, khu vui chơi, hộp đêm... trong tay tôi đều đã lần lượt đổi người đại diện thành Trần Dịch Thần… cảnh sát cũng chỉ có thể điều tra tới đó mà thôi, có lẽ sẽ cho rằng Trần Dịch Thần là ông chủ phía sau… mấy năm qua Trần Dịch Thần đi theo tôi ăn sung mặc sướng, cũng đến lúc nên báo đáp rồi…

Dung Y kinh hoàng.
Nước mắt Dung Y càng rơi nhiều hơn. Đại B đáng thương, có nỗi khổ mà không thể nói, đền cả tính mạng, cả cuộc đời cũng không nhận được sự tha thứ của anh em.

Anh Thần đừng gọi em như thế…
Dường như gã muốn nói rất nhiều, nhưng đến lúc này một câu cũng không thốt nổi thành lời, chỉ có thể lặp đi lặp lại:
Xin lỗi anh Thần, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…

Cô quỳ xuống trước mặt gã, gã cầm tay cô dặn dò:
Nếu như có thể, hãy giúp tôi trông chừng cô ấy…
Gã hạ thấp giọng xuống, chỉ đủ để hai người họ nghe thấy:
Nói với cô ấy rằng, đừng buồn, không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi… nguyện ý bảo vệ cô ấy, tiếc rằng không thể bảo vệ được cả đời. Tôi không xứng với cô ấy, cô ấy không thích tôi cũng đúng…

Đến tận bây giờ, Đại B vẫn cho rằng Thẩm Yêu Yêu không thích gã nên mới chia tay.
Cô hoang mang ngẩng đầu nhìn người trên sân khấu, Ân Nhã nở nụ cười với cô.
Cô đi theo trợ lí tới phòng nghỉ, cầm tách cà phê nóng chầm chậm uống. Tuy rằng thời tiết ngày càng nóng, nhưng chỉ có cốc cà phê trong tay này mới mang lại cho cô chút ấm áp. Cô dần dần bình tĩnh lại, không biết Ân Nhã sắp sếp cô tới phòng nghỉ có chuyện gì, cứ thong thả đợi vậy.
Ân Nhã đứng trên sân khấu vô cùng nổi bật, mỗi một cử chỉ đều toát ra phong thái tự tin phi phàm. Cậu ta đã tự thêu dệt cho mình một thời thơ ấu rất đặc biệt, từ nhỏ đã nhạy cảm với các con số, không thích xem hoạt hình, chỉ thích xem các bài phỏng vấn về tài chính, tám tuổi đã xem hiểu biểu đồ cổ phiếu. Mười tuổi lần đầu mua cổ phiếu, thế mà kiếm được mười ngàn tệ.
Ân Nhã nói say mê không dứt.
Cô dứt hoát xuống xe chạy bộ.
Cô chạy tới mức thở hồng hộc, lúc đến nơi mới nhận ra lễ tân công ty quảng cáo vẫn chưa đi làm, Dung Y ngước nhìn đồng hồ trên tường, tám giờ đúng. Đậu má, đừng nói cậu hai cũng chưa đến nhé?
Trong căn phòng âm u không rõ ngày đêm, Dung Y nhìn thấy Đại B người không r6a người ngợm không ra ngợm, hai chân đều bị đánh gãy, chỉ có thể bò trên mặt đất.
Nước mặt cô tuôn ra như mưa, lòng trần Dịch Thần cũng ng5hẹn ngào, hốc mắt ửng đỏ, anh ngoảnh đầu đi:
Ngài A tìm tôi có chuyện gì thế?

Song cửa chính bằng kính không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy vào, bên trong vang lên tiếng ù ù của ấm đun nước. Cô nhìn xung quanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện phía trong, cô đến gần, nghe thấy giọng của cậu hai:
Lần này cảnh sát đã hạ quyết tâm, không lôi được tôi xuống quyết không dừng lại. Những năm qua tôi cũng kiếm được không ít, xong nốt lô hàng này sẽ dừng tay rút lui.

Hắn ta đang gọi điện thoại.

Em đang ở đâu?
Anh lập tức hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.