Chương 73: Lái xe khi say rượu


Dung Y vô thức muốn rút chân về, song cuối cùng vẫn kìm lòng được, chỉ là buộc dây giày thôi mà, nếu như đến cả việc này cô cũng tránh8 né, chắc chắn Ân Nhã sẽ rất buồn. Nhưng Ân Nhã không đứng dậy, cứ quỳ trước như thế ngẩng cầu nhìn cô, ngắm đôi lông mày thanh tú củ3a cô, ánh mắt dịu dàng của cô, chiếc mũi cao cao và đôi môi phớt đỏ của cô.

Ánh mắt cậu ta có phần sỗ sàng, thêm chút gì đó 9quyến luyến, gương mặt Dung Y nóng ran, cô khẽ nghiêng mặt đi:
Nhìn gì? Mặt tôi không có hoa nở đâu.

Yêu cầu này hơi ngang ngược, nhưng không quá đáng, Dung Y cười đáp:
Được, được được.

Sau khi Dung Y ra ngoài, cửa phòng nghỉ đột nhiên được mở ra, đứng ngoài cửa là Doãn Đô Hiểu. Cô ta cũng đến xem buổi diễn thuyết của Ân Nhã, vì không lâu trước đó bị sảy thai nên cô ta có ý định muốn Ân Nhã cảm thấy áy náy, lúc ngồi dưới khán đài luôn tỏ ra yếu đuối mong manh như cành cây sắp gãy trong gió.
Dung Y thật sự quá đen đủi, tránh được ô tô nhưng không tránh được xe điện. Cô cứ như từ trên trời rơi xuống, xe điện phanh không kịp, liền đâm vào chân cô. Bắt gặp nét mặt của Trần Dịch Thần, người lái xe điện run cầm cập, ra sức giải thích:
Tôi... không phải lỗi của tôi... cô ấy đột nhiên xuất hiện... tôi không nhìn thấy...

Dung Y đau tới mức nghiến răng nghiên lợi, xoa bóp đầu gối an ủi cụ già đó:
Không sao không sao, cháu chỉ bị thương ngoài da thôi.

Móng tay Doãn Đô Hiểu đâm sâu vào thịt, cười không được mà khóc cũng không xong.

Suýt nữa anh quên mất em ngủ bên trong.
Nét mặt Ân Nhã thản nhiên, rót một ly rượu vang đỏ đặt trên bàn, nở nụ cười ấm áp:
Đây là Dung Y dạy anh, cà phê mocha thêm chút rượu vang sẽ có một vị khác.

Đột nhiên Trần Dịch Thần im lặng, chau mày vào:
Hình như em vẫn chưa giải thích tại sao buổi sáng không đến võ quán? Anh rõ ràng đã đưa em đến tận cửa võ quán mà.

Trời ạ, cuối cùng anh vẫn nhớ ra còn chuyện này.
Hai người mặc áo đen bước xuống, nhanh chóng tiến đến bắt Doãn Đô Hiểu.
Trần Dịch Thần đến chỗ Dung Y.
Trần Dịch Thần nhìn cô đứng còn không vững, liền bế cô lên, đưa cô tới bệnh viện. Khám xong, quả thật chỉ là bị thương ngoài da, chân sưng vù, Trần Dịch Thần nhìn mà thấy sợ, thế nhưng đối với bác sĩ chỉ là vết thương nhỏ, kê mấy viên tam thất uống cho lưu thông máu, đồng thời dặn dò mấy ngày này hạn chế đi lại cử động.
Trần Dịch Thần đến hiệu thuốc mua thêm dầu gió, xoa lên chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cô ta đi đến, càng cảm thấy nụ cười của anh gai mắt hơn, cô ta giằng mạnh lấy li rượu, một hơi uống cạn, mới cảm thấy lòng dễ chịu hơn đôi chút.
Không ngờ Ân Nhã lại nổi giận:
Em về trước đi, Dung Y sắp quay lại rồi, cô ấy không thích nhìn thấy em.

Nồng độ cồn vượt mức, lại còn lái xe sau khi uống rượu. Trên đường có camera, quay được cảnh cô ta không những không dừng đèn đỏ, mà còn tăng tốc độ, nghi ngờ cố ý giết người. Hai tội danh cộng lại cũng đủ cho cô ta bóc lịch, xem ra trong thời gian ngắn cô ta không còn cơ hội gây chuyện với Dung Y nữa.

Chẳng phải đã bảo em đợi anh ở trường sao? Trần Dịch Thần tức giận vì cô không nghe lời, có trời mới biết khi nhìn thấy cảnh cô bay lên, anh đã lo lắng biết bao.
Bởi vì Dung Y không thích cô ta, nên anh đuổi cô ta về!
Doãn Đô Hiểu tức giận khôn xiết, cảm thấy muốn phun trào tất cả máu tươi trong tim ra. Cô ta vốn dĩ đã đi vào ngõ cụt, lại bị Ân Nhã kích động, giờ tưởng chừng như sắp phát điên.

Đây chính là rắc rối lớn mà em nói à?

Cô đang suy nghĩ xem có nên nói âm mưu của cậu hai cho anh biết hay không, nhưng ngẫm rằng tiết lộ cho Trần Dịch Thần thì chẳng khác nào đánh rắn động cỏ, chi bằng nói cho cảnh sát Thẩm Yêu Yêu còn hơn. Trong lúc đang cân nhắc thì cô nhận được tin tức của Doãn Đô Hiểu, cô ta bị Trần Dịch Thần sai người đưa đến đồn cảnh sát.
Quả nhiên Ân Nhã không đành lòng, bèn bảo trợ lí đưa cô ta đến phòng nghỉ.
Cô ta rất vui, rốt cuộc trong lòng Ân Nhã vẫn có cô ta. Thế rồi không bao lâu sau Dung Y cũng vào. Cô ta nhìn thấy Ân Nhã quỳ xuống buộc dây giày giúp cô, nhìn thấy Ân Nhã nhìn cô say đắm, biết được rằng một cốc cà phê mocha nho nhỏ mà Dung Y mua cũng có thể làm anh vui đến vậy.
Dung Y cười hì hì:
Em… thèm cà phê mocha ở đầu đường nên đi mua một cốc… ai người lại gặp phải đứa thần kinh Doãn Đô Hiểu...

Lí do này cũng hợp lý, cô lại còn bị thương, Trần Dịch Thần không truy hỏi đến cùng, sau đó bế cô lên giường nghỉ ngơi, thuật lại lời nhắc nhở của bác sĩ một lần. Đơn giản là hạn chế đi lại hoạt động, kê cao chân, cô vừa nghe vừa gật đầu, trộm liếc thấy nét mặt Trần Dịch Thần dịu xuống, thầm nghĩ việc này cuối cùng cũng qua.

Được, em đi.
Cô ta giận quá hóa cười, cầm chìa khóa lên đập cửa rời đi.
Ân Nhã lại rót cho mình ly rượu vang, chầm chậm lắc đều, chất lỏng màu đỏ trong chiếc ly thủy tinh trong suốt dập dềnh, đẹp đẽ vô ngần.
Xe của Doãn Đô Hiểu ra khỏi cổng trường, lúc rẽ qua bụi cỏ đi vào đường lớn, Dung Y đang xách cà phê mocha đứng ở đầu đường chờ đèn đỏ. Đèn xanh đi, đèn đỏ dừng, Dung Y đi theo vạch kẻ sang đường, nhưng xe của Doãn Đô Hiểu không giảm tốc độ, cũng không dừng lại, đâm thẳng về phía cô. Những ngày đi theo sư phụ không phải cô không học được gì, trong chớp mắt khi chiếc xe sắp lao đến, cô liền kiễng chân giẫm lên đầu xe, mượn lực dùng sức lùi về phía sau mười mét.
Doãn Đô Hiểu không ngờ cô mạng lớn, tức tối vẫn muốn đâm thêm lần nữa, đột nhiên có một chiếc xe Jaguar phi nhanh đến, tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe Jaguar chặn trước đầu xe của Doãn Đô Hiểu. Trần Dịch Thần từ trên xe bước xuống, lạnh lùng nói:
Không được để cô ta chạy.

Sẽ xảy ra thôi. Cậu ta thầm nói trong lòng, chỉ cần Dung Y của mười năm sau trở về mười năm sau, người ở lại thế giới này là Dung Y ban đầu của mười năm trước, là Dung Y vẫn chưa quen biết Trần Dịch Thần.
Ân Nhã không tiếp tục thảo luận với Dung Y về chủ đề này. Cậu ta đứng lên, dịu dàng hỏi:
Cậu có thể ra ngoài mua giúp tôi một cốc cà phê mocha được không? Tôi vẫn còn một buổi diễn thuyết nữa, muốn uống cà phê mocha cậu mua.

Nếu như giả thiết này tồn tại, câu trả lời của Dung Y là có, Dung Y đó sẽ yêu Ân Nhã đó.
Nhưng cô không thể trả lời như thế, vì sẽ cho cậu ta thêm hi vọng:
Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, tôi không thể trả lời được.

Cậu ta biết cô đang né6 tránh ánh mắt mình, nhưng vẫn không rời mắt, thì thầm nói:
Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu như Ân Nhã của mười năm sau gặp được Dung Y của m5ười năm trước, liệu Dung Y có yêu Ân Nhã không?

Dung Y của mười năm trước, là cô gái vẫn ôm mộng tưởng và có thiện cảm với Ân Nhã. Ân Nhã của mười năm sau, là người đàn ông đã cắt đứt quan hệ với Đường Nghiên Như, hơn nữa còn được nếm trải mùi vị mất mát.
Dung Y dè dặt đáp:
Em muốn cầu xin cậu hai đồng ý cho Đại B gặp Thẩm Yêu Yêu, nên đến công ty quảng cáo… đứng dưới công ty, em bỗng thấy sợ, định quay về. Đúng lúc nhìn thấy quảng cáo buổi diễn thuyết của Ân Nhã trên màn hình LED ở quảng trường, em nghĩ dù sao cũng đã đến rồi, vậy thì đến giảng đường nghe cậu ấy diễn thuyết vậy.


Trần Dịch Thần nghiến răng:
Em muốn đi cầu xin cậu hai?



Chẳng phải cuối cùng em vẫn không đi đấy sao?
Cô lí nhí biện hộ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.