Chương 75: Say khướt
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1682 chữ
- 2022-02-04 05:12:42
Thẩm Yêu Yêu không xuất hiện.
Cậu ấy có việc quan trọng phải về quê rồi.
Dung Y giúp Thẩm Yêu Yêu tìm một lý do.
Những lời nói dối của Dung Y có thể lừa gạt được cả Trần Dịch Thần, huống chỉ chỉ là Nhan Lạc Chi? Cô ta lập tức ngậm miệng lại, vốn cô ta xuất thân trong gia đình tầng lớp trung lưu, việc Thẩm Yêu Yêu bỗng nhiên trở thành thiên kim nhà giàu làm Nhan Lạc Chi không dễ chịu gì.
Mà cô ta không biết được những lo lắng trong lòng Dung Y.
Dung Y xấu hổ, dù Tô Nam ngồi bên nào thì bầu không khí cũng gượng gạo. Thế nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tô Nam xem phản ứng của anh ta. Tô Nam chỉ mỉm cười, anh ta không muốn làm tổn thương bất cứ ai, cuối cùng ngồi bên cạnh nam sinh vừa gọi anh là đại minh tinh.
Nhan Lạc Chi hơi bất ngờ. Dựa vào quan hệ hiện giờ giữa cô ta và Tô Nam, cô ta tưởng anh ta sẽ không do dự gì mà ngồi cạnh Dung Y, cô ta gọi anh ta cũng chỉ là muốn gây chút khó dễ mà thôi. Nào ngờ bước khỏi giới giải trí, anh ta vẫn đơn giản trong sáng như lúc đầu.
Vận mệnh hóa ra lại mạnh mẽ đến vậy.
Cho đến buổi chiều, buổi bảo vệ luận văn mới coi như kết thúc. Vài hôm nữa sẽ lấy được bằng tốt nghiệp và chụp ảnh tốt nghiệp, phủi mông rời khỏi trường. A Mai bận việc, bèn nhờ Dung Y:
Hôm đó có lẽ tôi không có thời gian, nhờ cậu lấy hộ bằng tốt nghiệp cho tôi.
Tôi không uống được rượu trắng.
Dung Y lên tiếng.
Trong số các nữ sinh, chỉ có duy nhất Nhan Lạc Chi hùa vào:
Hai chai tính là gì, nhiều người thế này, ông chủ, cho bốn chai.
Nhan Lạc Chi che 8miệng cười:
Tình cảnh của Tô Nam đã thế này rồi, trợ lí như cô ta nào còn tương lai gì nữa chứ? Nếu bỏ cả bảo vệ luận văn, sau này không lấy được b3ằng tốt nghiệp đại học, tương lai cô ta chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà thôi.
A Mai gật đầu lia lịa.
Công việc của anh ta dạo gần đây không thuận lợi, câu này nghe thế nào cũng thấy có vấn đề. Dung Y sợ anh ta ngượng, bèn gọi:
Tô Nam, ngồi bên này.
Tô Nam, bên này.
Mà lúc này Nhan Lạc Chi cũng lên tiếng.
Bữa cơm chia tay chính thức bắt đầu.
Trong bữa ăn chén chú chén anh, ăn uống linh đình vô cùng ồn ã. Họ cùng nhau tán gẫu, nhớ lại quá khứ, chơi oẳn tù tì, cầu chúc tương lai thuận lợi, từng két bia được đưa lên, uống như uống nước, nhanh chóng thấy dáy. Có người hét:
Không đủ ghiền, ông chủ, cho hai chai rượu trắng.
Cô không thể nói anh đúng, cũng không thể nói anh sai, chỉ có thể cầu nguyện cho Thẩm Yêu Yêu và Đại B thoát được lần này.
Cô ngoảnh đầu nhìn con đường nhỏ rợp bóng cây ở cổng trường bên ngoài cửa sổ, mong đợi Thẩm Yêu Yêu bất ngờ bình an xuất hiện.
Đột nhiên cô thấy Trần Dịch Thần thò đầu ra khỏi xe, nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc ô tô không xa phía trước. Dung Y lảo đảo dựa vào anh, lầm bầm hỏi:
Nửa đêm rồi còn có người đẹp cho anh nhìn sao?
Trần Dịch Thần lườm cô:
Người đẹp thì không có, nhưng có một con ma men.
Cô cười khúc khích dựa vào anh nghỉ ngơi. Nhắm mắt vào, dường như vẫn cảm thấy anh đang thấp thỏm, cô bèn nhẹ nhàng mở mắt nhìn anh, không phải anh đang thấp thỏm, mà là xe lái rất chậm, đầu mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ gì.
Sao thế?
Dung Y nhẹ nhàng kéo tay áo anh.
Cô ta nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước kia. Tô Nam vẫn chưa trút bỏ được sự ngây thơ, cô ta vẫn còn thích kiểu trang điểm thanh khiết trong sáng. Ngày nào anh ta cũng đi theo mình, cùng mình ăn cơm, đi học, dạo phố. Cô ta là nữ thần trong lòng Tô Nam, mỗi một nét mặt dù nhỏ nhất khi cô ta hát, nói chuyện, đi đường, trong mắt anh ta đều là đẹp nhất. Tô Nam cam tâm tình nguyện ở dưới sân kí túc xá nữ đợi cô ta một tiếng, hai tiếng thậm chí còn lâu hơn, cô ta gọi liền đến, vẫy tay liền đi, ngoan ngoãn cún con như vậy.
Nhan Lạc Chi khẽ thở dài, khóe mắt không hiểu sao hơi ươn ướt. Cô ta rót đầy ly rượu, nâng về phía Tô Nam:
Em mời anh một ly.
Chủ nhiệm lớp bước vào.
Các bạn trong lớp lần lượt bốc thăm. Đến lượt Dung Y, thiếu Thẩm Yêu Yêu, trình tự bốc thăm của cô được đẩy lên. Vốn tưởng rằng sẽ có kết quả không giống thế giới trước, thế nhưng khi mở ra cô vẫn không khỏi thẫn thờ, phân tổ và giảng đường giống y hệt.
Anh phiền não, dừng xe bên đường, quay người hỏi Dung Y:
Em và Tô Nam có quan hệ thế nào?
Dung Y nghĩ sai rồi, kìm lòng không đậu bật cười ha ha:
Xin anh đó, anh không nghi ngờ em và Tô Nam có quan hệ bất chính đấy chứ?
Dung Y không ưa nổi cái kiểu đắ9c chí của Nhan Lạc Chi, liền thờ ơ nói:
Bố cậu ấy làm kinh doanh bất động sản, cậu ấy đã từng nói chẳng qua ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống mà th6ôi, không lấy được bằng tốt nghiệp cũng không sao.
Hóa ra cậu ấy là con nhà giàu.
A Mai ngưỡng mộ.
Nhan Lạc Chi nào dễ bị lừa như5 vậy, liền nghi ngờ hỏi:
Cô ta nói thế lúc nào chứ, sao tôi lại không biết?
Đại tiểu thư ra ngoài trải nghiệm cuộc sống lẽ nào còn phải chiêu cáo thiên hạ sao?
Dung Y cười khúc khích
Tin hay không tùy cô, Yêu Yêu không muốn người khác biết.
Không rõ Thẩm Yêu Yêu đưa một người bị thương như Đại B đi trốn ở đâu? Cũng không biết đồng đội của cô ấy có giúp không? Nghe nói cậu hai đã cử rất nhiều người truy bắt, hễ là những chỗ cô ấy có thể xuất hiện đều có người giám sát hai mươi tư giờ, bao gồm cả trường học.
Kín kẽ đến mức không có một tin tức nào lọt ra ngoài, cô ấy và Đại B như bốc hơi giữa biển người.
Những ngày gần đây, cô thường xuyên bị ác mộng bủa vây, mơ thấy Thẩm Yêu Yêu và Đại B chết trong tay cậu hai, thảm thương không sao kể xiết. Trần Dịch Thần nói:
Cho dù Đại B có là nội gián hay không, gã cũng đã trở thành kẻ phản bội. Cậu hai từ trước đến giờ chưa từng nương tay với kẻ phản bội, kể cả anh, giây phút Đại B phản bội cậu hai, gã nên nghĩ đến kết cục của bản thân mình.
Dung Y rất buồn, anh và Đại B đã từng là anh em vào sinh ra tử.
Trần Dịch Thần không cười, nét mặt càng nghiêm túc hơn:
Em có quan tâm những việc không phải của mình không?
Là em uống say rồi hay là câu hỏi của anh rất kì lạ thế…
Nhan Lạc Chi gọi thêm vài nam nữ sinh bình thường hay chơi thân, cô ta nói:
Tô Nam có lẽ cũng ở trường, gọi cả anh ấy đến nhé?
Tô Nam đến muộn nhất, thức ăn đều lên hết rồi. Anh ta vừa xuất hiện liền có người nói:
A, đại minh tinh đến rồi.
Trần Dịch thần đỡ cô lên xe, gặng hỏi:
Em uống bao nhiêu?
Dung Y ôm đầu vắt óc suy nghĩ, thật sự không nhớ ra bản thân đã uống bao nhiêu cốc rượu. Thật ra tửu lượng của cô khá được, uống bia hoàn toàn không vấn đề gì, chỉ là không biết tên nào trộm rót rượu trắng cho cô.
Cuối cùng không biết bốn chai rượu trắng này vào miệng ai, Dung Y cảm thấy cốc của mình cũng bị trộn lẫn kha khá. Các bạn học quẩy nhiệt tình, chơi đùa tới tận mười giờ đêm mới tan, bước chân ai cũng xiêu vẹo.
Cô uống hơi say, gọi điện cho Trần Dịch Thần đến đón.
Anh không nói mấy câu vô nghĩa nữa, cuối cùng cũng nói thẳng:
Anh vừa nhìn thấy Tô Nam bị đưa lên một chiếc xe màu đen.
Dung Y vẫn chưa nhận ra chỗ nào bất ổn, ậm ờ đáp:
Chắc có bạn học nào đưa cậu ta về.
Bận rộn đến thế cơ à?
Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt, lần gặp tiếp theo không biết là mấy năm nữa. Dung Y buồn bã, đến nhìn Nhan Lạc Chi cũng thấy đỡ ngứa mắt hơn. Vậy nên khi Nhan Lạc Chi bùi ngùi nói:
Không dễ gì mới gặp nhau một lần, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay đi.
, Dung Y đã đồng ý.
Trên xe là bốn người đàn ông mặc áo đen, có một người anh đã từng thấy ở bên cạnh Hàn Lâm.
Câu này làm Dung Y tỉnh táo hoàn toàn, cô mở to mắt, trong não hiện lên các loại khung cảnh: Nhan Lạc Chi là thư kí của Hàn Lâm, Nhan Lạc Chi ngỏ ý muốn ăn cơm chia tay, Nhan Lạc Chi muốn gọi Tô Nam đến, Nhan Lạc Chi cố ý như vô ý chuốc rượu Tô Nam…
Cô sợ hãi đến nỗi đổ hôi lạnh, vội vàng hỏi:
Bọn họ đưa Tô Nam đi đâu rồi? Sao anh không nói sớm chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.