Chương 76: Hỏa hoạn
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1427 chữ
- 2022-02-04 05:12:41
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, Dung Y vẫn chưa nhận được tin tức của Tô Nam thì nhận được tin tức một khách sạn n8ào đó đột nhiên bị hỏa hoạn.
Hình ảnh mười năm sau Tô Nam chết cháy hiện lên trước mắt cô.
Cháy ở đâu3? Mau đi xem…
Cô lo lắng nắm chặt cánh tay Trần Dịch Thần, răng không ngừng va vào nhau, run cầm cập.
Tôi sẽ gọi cô ấy tỉnh lại.
Lời lẽ chắc như đinh đóng cột của Ân Nhã như cây kim đâm vào lòng Trần Dịch Thần, giây phút đó, anh tin rằng Ân Nhã có cách, cũng biết giữa Ân Nhã và Dung Y có bí mật mà anh không thể nào xen vào.
Anh rời khỏi phòng bệnh, đi đến cuối hành lang, nhoài người lên bệ cửa sổ hút thuốc.
Tầng sáu khách sạn Đông Á bị cháy, nghe nói có vị khách sắp sếp bữa ăn dưới nến, rất có thể đó là nguyên nhân gây hỏa hoạn. Lúc xe cứu hỏa đến, đám cháy đã lan rộng, cháy hừng hực, ngọn lửa bốc lên rất cao. Phía trước khách sạn tập trung rất nhiều khách thoát thân chạy ra, vẫn chưa hết hoảng sợ bàn tán xôn xao.
Dung Y chen vào đám người tìm Tô Nam, trong số đám khách mặt mũi lấm lem đó không có ai là Tô Nam cả.
Tô Nam không chạy được ra ngoài.
Sau khi cứu hỏa hơn một tiếng, đám cháy cuối cùng đã được kiểm soát.
Có rất nhiều người bị thương trong đám cháy, cũng có người chết. Trong đống đổ nát đào ra được hai người, một người là Hàn Lâm, hắn ta bị thiêu sống. Một người còn lại là Tô Nam, anh ta chết vì ngạt khói.
Trong căn phòng chập chờn ánh nến, Tô Nam uống say bước đi loạng choạng, trốn tránh sự truy đuổi của Hàn Lâm. Đằng sau là bàn ăn, anh ta không còn đường lui, Hàn Lâm cười dâm đãng lao đến, đè anh ta lên bàn. Trong lúc tuyệt vọng, anh ta vơ một ngọn nến bên cạnh vứt vào rèm cửa không xa, Hàn Lâm hoảng sợ, ngay lập tức đi kiểm tra, anh ta giãy giụa dứng dậy, cầm chai rượu Brandy vừa được đưa đến. Nhân lúc Hàn Lâm quay người, anh ta vẩy rượu vào chỗ nến cháy đó.
Trước khi mất đi ý thức, cô thì thào:
Ân Nhã, Ân Nhã ở đâu? Em muốn tìm Ân Nhã…
Thời khắc đó, Trần Dịch Thần ôm cô mà cảm thấy hoang mang chưa từng có. Có lẽ anh chưa bao giờ hiểu thấu cô, cũng như anh chưa từng biết cái chết của Tô Nam lại tạo cho cô cú sốc lớn đến vậy, cũng như chưa bao giờ biết hóa ra cô lại nặng lòng với Ân Nhã như vậy.
Dung Y được đưa tới bệnh viện, trong mắt bác sĩ chỉ là vấn đề nhỏ, chịu phải một cú sốc, trong phút chốc không thể chấp nhận được, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là bình phục.
Trong bệnh viên bao phủ bởi màu trắng, cô nằm trên giường bệnh, nhỏ bé và yếu ớt, như một con vật nhỏ chạy khỏi rừng sâu bị lạc đường.
Trần Dịch Thần nhìn chăm chú khuôn mặt cô, cuối cùng thở dài một hơi, liên lạc với Ân Nhã.
Ân Nhã nhanh chóng chạy tới, cậu vừa đọc được tin tức Tô Nam chết trong hỏa hoạn, sau đó nhận được điện thoại của Trần Dịch Thần, cậu chợt hiểu nguyên nhân Dung Y bị ngất.
Cô không nên ở lại thế giới này, sự xuất hiện của cô vốn dĩ là sai lầm, sau đó tất cả những gì cô làm đều là khởi đầu của hiệu ứng cánh bướm.
Trần Dịch Thần đáng lẽ phải trải qua cuộc sống bình thường không liên quan gì đến xã hội đen nguy hiểm, Doãn Đô Hiểu lương thiện trong sáng luôn mong chờ tình yêu, Thẩm Yêu Yêu thận trọng nằm vùng thành công tiêu diệt cái ác, thậm chí là một tay lâu la vô lo vô nghĩ như Đại B, Nhan Lạc Chi kiêu ngạo hư vinh, và Tô Nam với nội tâm đơn giản vui vẻ si mê Nhan Lạc Chi…
Sự xuất hiện của cô, đã thay đổi tất cả bọn họ.
Ngọn lửa bốc lên, tình thế không thể cứu vãn được.
Anh ta bị vây hãm trong biển lửa giống như rất nhiều năm sau.
Dung Y ngẩn ngơ nhìn thi thể Tô Nam được khiêng đi, dường như sức lực trong người đã bị rút cạn. Cô cảm nhận được sức mạnh to lớn của vận mệnh, dù cố gắng cỡ nào cũng không thể thay đổi được nó.
Dung Y…
Trần Dịch Thần gọi cô, nắm chặt tay cô. Anh rất sợ hãi, anh cảm thấy giờ phút này dường như Dung Y cách anh rất xa.
Cô không nghe thấy tiếng gọi của Trần Dịch Thần, ngay cả nét mặt của anh cũng trở nên mơ hồ. Đột nhiên, cả người cô mềm oặt, ngã vào vòng tay của anh.
Một Tô Nam vẫn còn trẻ như vậy…
Cô tự tin có thể chống lại vận mệnh, cô ỷ vào việc mình quay lại quá khứ để khua chân múa tay sắp xếp lại cuộc đời anh ta, cô cho rằng xua đuổi Nhan Lạc Chi ra khỏi cuộc đời Tô Nam là anh ta có thể bình an vui vẻ. Thế nhưng, đến cuối cùng, anh không những vẫn bị chết trong biển lửa, mà vận mệnh còn đưa cái chết đến trước mười năm.
Cô cho rằng chính cô đã hại Tô Nam chết sớm hơn mười năm.
Đúng lúc này, cậu hai gọi điện thoại đến:
A Thần, qua đây đi, có việc quan trọng cần bàn bạc.
Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, bước nhanh ra ngoài, đi qua phòng bệnh của Dung Y, anh hơi khựng lại, trong phòng thấp thoáng vang lên giọng nói của Ân Nhã:
Cậu muốn quay về không? Ở đó mới là thế giới của cậu… Trần Dịch Thần của nơi này không phải là anh ấy, cậu đã đi lâu như vậy, anh ấy nhất định rất nhớ cậu…
Anh không muốn nghe nữa, bỏ đi như chạy trốn, tưởng chừng như sau lưng anh có nước lũ và thú dữ.
Tô Nam 9chưa chắc đã ở đấy, em đừng lo.
Dung Y khẳng định chắc chắn:
Không không không, nhất định là cậu ấy, nhất định6 là cậu ấy đang ở trong đám cháy đó.
Chiếc xe cùng với xe cứu hỏa đang hú vang còi phi như bay trong đêm. Đêm m5uộn giao thông không bị tắc nghẽn, dù là đoạn đường đông đúc nhất nhưng tối nay đều thông thoáng. Trong lòng cô dần dấy lên hi vọng, không ngừng an ủi bản thân đây không phải là mười năm trước, con đường mà Tô Nam của mười năm trước đi sẽ không giống như Tô Nam mười năm sau, anh ta sẽ có kết cục khác.
Còn trong phòng bệnh, Ân Nhã tiếp tục mê hoặc Dung Y đang trong cơn hôn mê:
Cậu bị tai nạn xe, cậu hôn mê không tỉnh, Trần Dịch Thần túc trực bên giường bệnh của cậu không rời. Anh ấy ngày đêm đợi cậu quay về, lẽ nào cậu vẫn nhẫn tâm tiếp tục sống vui vẻ ở đây sao? Dung Y ba mươi tuổi đi rồi, ở đây vẫn còn Dung Y hai mươi tuổi. Trần Dịch Thần ở đây sẽ có Dung Y hai mươi tuổi bên cạnh…
Mí mắt Dung Y khẽ động đậy, hàng mi hơi run lên rồi mở mắt ra.
Ân Nhã thất vọng, thế nhưng cậu ta nhanh chóng che giấu nét mặt này, thở phào một hơi như trút được gánh nặng
Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.
Cậu cứ lẩm bẩm bên tai tôi nói gì đó…
Dung Y đau đầu, không kìm được tự cốc đầu mình. Sực nhớ ra Tô Nam đã chết rồi, tay cô khựng lại, nước mắt chực trào:
Tô Nam chết trong đám cháy đó rồi, đáng lẽ ra cậu ấy không chết sớm như vậy…
Thế nhưng Ân Nhã không quan tâm sống chết của Tô Nam, cậu ta qua loa bày tỏ sự buồn thương, sau đó nói bóng nói gió:
Lúc cậu hôn mê, cậu không nhìn thấy thế giới của chúng ta mười năm sau ư?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.