Chương 77: Hãm hại
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1651 chữ
- 2022-02-04 05:12:40
Cậu hai vẫn chưa thôi, tiếp tục tàn nhẫn nói cho anh biết:
Cậu từng nói Dung Y rất hiểu cậu, có biết vì sao không? Bởi vì cậ8u là đối tượng nhiệm vụ của cô ta, bọn họ đã điều tra cậu tường tận, cô ta nắm giữ toàn bộ tư liệu về cậu, từ khi cậu sinh r3a cho đến bây giờ. Cô ta biết được nhược điểm của cậu, biết được phải làm thế nào mới tiếp cận được cậu, làm thế nào để có được9 vị trí trong lòng cậu.
Sáng sớm tháng Sáu, Trần Dịch Thần cảm giác hơi lạnh xung quanh đang bủa vây lấy mình, gi6ống như cơn gió lạnh tháng Chạp của mùa đông giá rét, lùa vào làm anh lạnh thấu xương. Anh nhớ lại giấc mơ cô từng kê5̉, cô nói trong giấc mơ đã quen biết yêu đương với anh, vì thế luôn hiểu rõ anh. Những lời nói dối đó hoang đường cỡ nào, càng hoang đường hơn là anh lại tin tưởng.
Cô cuống quýt nắm lấy tay áo anh, khóe mắt anh lướt qua vết thương bắt đầu khép miệng ở cánh tay cô, trong lòng thầm cười khẩy. Nếu như anh chưa biết thân phận của cô, khi cô giở thủ đoạn li gián này, có lẽ anh sẽ thật sự sinh lòng đề phòng tránh cậu hai.
Anh dừng xe, dạy dỗ cô bằng những lời lẽ đầy chính nghĩa:
Sau này anh không hi vọng nghe thấy em nói những lời này lần hai. Làm nghề này, thận trọng trong lời ăn tiếng nói là điều rất quan trọng.
Cô nhíu mày, đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại của cậu hai hôm đó mình nghe trộm được, suy nghĩ liệu có nên nói cho Trần Dịch Thần biết không. Thẩm Yêu Yêu mất tích, tạm thời không tìm thấy, nếu đợi thêm nữa chỉ sợ không kịp. Cô hít sâu một hơi, hạ thấp giọng xuống:
Cậu hai luôn trọng dụng anh trong mọi việc, anh đã bao giờ nghĩ đến nguyên nhân chưa?
Cô mở đầu như vậy, anh quả thật không ngờ, nhưng vẫn yên lặng nghe cô nói tiếp. Cô cảnh giác nhìn xung quanh, nhoài người gần về phía anh:
Em nghe trộm được một cuộc điện thoại của cậu hai, hắn ta đã chuẩn bị xong đường chạy thoát thân rồi, còn dự định để anh gánh tội thay nữa…
Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, khi anh quay người, cô đã vui mừng hét:
Chồng ơi.
Anh nhớ đến lần cô bê cả một thùng kem đi đến trước mặt anh:
Quà sinh nhật em tặng anh chính là cây kem ăn mãi không hết.
Không, anh không biết.
Về đến nhà, anh đã ngồi trên ghế sô pha rất lâu.
Cô hiểu sai ý, tưởng rằng trong lòng anh đã hiểu rõ, liền lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Cô không ngờ được rằng, Trần Dịch Thần đã lặng lẽ giăng cho cô một tấm lưới lớn.
Cô bây giờ yếu đuối mong manh, chỉ mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà khuôn mặt đã gầy đến mức lộ cả xương cằm, làm cô càng thêm yếu đuối. Đôi mắt rưng rưng của cô làm trái tim cứng rắn của Trần Dịch Thần dần dần mềm xuống, anh buộc phải quay đầu đi, ép bản thân mình không được nhìn cô.
Anh đưa cô lên xe, lạnh nhạt nói:
Đúng lúc cậu hai tìm anh có viêc. Ai ngờ lúc anh rời đi thì em tỉnh lại.
Bí mật quan trọng nhường này nhưng anh lại không tin, chỉ nhẹ nhàng cười:
Có lẽ em nghe nhầm rồi.
Cô sốt ruột:
Không hề nghe nhầm, em ở ngoài cửa nghe rất rõ ràng. Anh dùng não nghĩ thử xem, bây giờ ai cũng gọi anh là
cậu hai nhỏ
, dưới một người trên vạn người, nếu như cậu hai không ở đây, anh sẽ nắm quyền hành. Thế nhưng nếu như có chuyện gì xảy ra, không có cậu hai ở phía trước, thì người phải chịu trách nhiệm lớn nhất chính là anh.
Phía Đông dần dần nhuộm màu trắng bạc, anh châm một điếu thuốc, nở một nụ cười giữa làn khói vấn vít, cười bản thân mình ngốc nghếch, cười bản thân mình đa tình.
Anh gọi điện cho bác sĩ ở Vân Nam, Dung Y đã từng bị thương ở Vân Nam, chính ông ta đã trị liệu cho cô.
Cậu hai tìm anh có việc gì vậy?
Dung Y chỉ buột miệng hỏi mà thôi, nhưng Trần Dịch Thần bất giác nắm chặt vô lăng. Chính là vậy, lần nào cũng thế, cô giả bộ như vô tình nói chuyện để lấy được những thông tin mà mình muốn.
Cô biết được khi còn nhỏ anh từng sống lang thang như mèo hoang, biết được bài văn anh viết khi còn là học sinh, biết được màu sắc hợp anh thích, khẩu vị của anh…
Tại sao lại hiểu anh đến vậy?
Đây luôn là thắc mắc của anh từ trước đến giờ.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, mà bình thường nét mặt anh hầu như luôn lạnh lùng, Dung Y cũng không phát hiện ra bất thường.
Cậu hai...
Anh quan sát cô chằm chằm qua kính chiếu hậu:
Cậu hai bảo anh điều tra xem Thẩm Yêu Yêu đã đưa Đại B đi trốn ở đâu?
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, cuối cùng vẫn chầm chậm rút bàn tay đang đưa ra về, lặng lẽ buông thõng bên người. Nếu như lúc này có người đi qua nhất định sẽ cảm thấy tư thế ôm nhau của đôi tình nhân này rất kì lạ, người đàn ông mang khuôn mặt lạnh nhạt, không quan tâm.
Dung Y ngẩng đầu lên, sụt sịt nói:
Sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, không cho phép anh rời khỏi em, lúc em tỉnh lại, người đầu tiên em muốn gặp chính là anh.
Là bạn trai mà lại không ở bên cạnh chăm sóc em, to gan lắm!
Ở đầu bên kia, cô nghiến răng nghiến lợi:
Anh chạy đi đâu rồi? Em không sao rồi, có thể xuất viện, mau đến đón em đi.
Ân Nhã thật sự có thể gọi cô tỉnh lại.
Cô đã đưa cho anh rất nhiều đáp án, anh bị lạc lối trước những lời nói dối của cô, lạc mất cả trái tim, không thể thoát ra được nữa. Cuối cùng mới phát hiện ra đáp án vô cùng đơn giản, hóa ra cô từng điều tra về anh, anh là nhiệm vụ mà cảnh sát giao cho cô.
Thật là nực cười.
Bác sĩ đó là thuộc hạ của Tống tiên sinh, đã được dặn dò từ trước lời nào không được nói, lời nào cần phải nói:
Vết thương của cô Dung... lúc đó tôi đã cảm thấy kì lạ, đó là vết thương tự bản thân mình gây ra…
Trần Dịch Thần im lặng hồi lâu không nói gì, không nghe thấy câu trả lời, bác sĩ ngượng ngùng, tưởng rằng mình đã nói sai, lắp ba lắp bắp:
Cũng có thể ngộ nhỡ…
Thật ra cô vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau thương từ cái chết của Tô Nam, nhưng cô không muốn cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến người khác, vậy nên cố gắng cười đùa. Sao Trần Dịch Thần không nhận ra sự vui vẻ miễn cưỡng trong lời nói của cô, nhưng cứ nghĩ đến kĩ năng diễn xuất quá nhập vai, sắc mặt anh không khỏi trở nên lạnh lùng, anh gượng gạo nói:
Anh đến đón em ngay đây.
Trong lòng anh đã có đáp án.
Lái xe đến bệnh viện, cô đã thu dọn xong đồ đạc đợi anh ở cửa, viền mắt vẫn đỏ ửng. Vừa nhìn thấy anh liền chạy tới, không nói gì vùi đầu vào ngực anh, ôm eo anh thật chặt.
Trong lúc này, cô vô cùng cần vòng tay ấm áp của anh.
Tài lệu về Dung Y, bên phía cảnh sát làm rất hoàn hỏa, không để lộ chút sơ hở nào, bên chúng tôi không điều tra được bằng chứng xác thực. Nhưng thông qua những tài liệu này, từ khi cậu quen biết cô ta, việc làm ăn của chúng ta liên tiếp xảy ra sự cố, tôi không thể không nghi ngờ cô ta.
Cậu hai vỗ vai anh:
A Thần, việc này để cậu tự mình đi xác nhận. Nếu như cô ta là cảnh sát thật, tôi tin cậu biết nên làm thế nào.
Anh cúp điện thoại, cầm điện thoại trong tay mà chỉ cảm thấy khó chịu, một ngọn lửa vô danh bốc lên, anh ném mạnh điện thoại xuống đất. Màn hình lập tức vỡ nát, ngay cả nắp pin cũng bay ra ngoài, nhưng nó vẫn hoạt động được, chuông vừa reo vừa rung lên từng hồi.
Màn hình toàn vết nứt hiển thị tên
Dung Y
, anh do dự, cuối cùng vẫn cầm lên ấn nghe máy.
Cô càng ngày càng bám dính lấy anh, không có hứng thú với bất cứ việc gì, đột nhiên cảm thấy cuộc đời như một giấc mộng. Hoặc, nó thật sự chỉ là một giấc mộng, sau khi gặp tai nạn giao thông cô hôn mê không tỉnh bước vào một giấc mơ dài. Cũng có thể sau khi cô tỉnh lại, mở mắt ra chính là ông chồng luật sư dịu dàng của cô.
Cô không còn ngủ một mình nữa, ngày ngày đều nằm lì trong phòng Trần Dịch Thần, không làm gì, cô chỉ thích bên cạnh anh, sát vào anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm lấy anh. Chỉ đơn giản sóng vai nhau ngồi trên giường xem phim cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.