Chương 78: Khúc mắc
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1647 chữ
- 2022-02-04 05:12:38
Những thứ này, cô đều không biết, cô chỉ có thể trân trọng những quãng thời gian rối ren này.
Cô thổ lộ không đầu không cuối, 8ý anh nghe ra lại là điều anh muốn nghe, khóe miệng nở một nụ cười sâu xa:
Em gặp anh sớm như vậy? Sớm ở đâu chứ?
Lỡ lơ3̀i rồi.
Gì cơ?
Nếu như đối tượng nhiệm vụ của cô là người đàn ông khác, cậu hai, Đại B hoặc bất cứ thành viên nào trong bang hội, liệu cô có để ý đến người đó không? Người đàn ông nào cũng không quan trọng, việc cô phải làm chỉ là thành công chiếm được trái tim người đàn ông đó, leo lên giường anh ta!
Những ngọt ngào dịu dàng cô dành cho anh, không phải vì anh là Trần Dịch Thần, mà bởi vì anh chính là đối tượng nhiệm vụ của cô.
Cô hơi hối hận, cũng cảm thấy điểm này của Trần Dịch Thần không giống với những người bình thường khác, anh luôn soi9 mói những thứ không phải trọng điểm. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười xòa lấp liếm những sơ hở trong lời nói của mình:
Sao lại khô6ng sớm chứ? Mới chỉ hai mươi tuổi đầu, cũng là độ tuổi còn ham chơi. Tiểu thuyết ngôn tình đều viết những đôi tình nhân ở độ tuổi nà5y đều không có được cái kết đẹp, phải trải qua muôn vàn sóng gió, đến năm ba mươi tuổi mới tu thành chính quả.
Không có cái kết đẹp, quả thật không có cái kết đẹp… anh thầm lặp đi lặp lại trong lòng, rồi tiến đến gần cô, nhìn xoáy sâu vào mắt cô:
Giả bộ không khác gì thần toán nhỉ… vậy em có đoán được tiếp theo anh sẽ làm gì không?
Lúc này Dung Y đang lo nịnh anh, nào để ý đến sát khí lóe lên trong mắt Trần Dịch Thần? Cô vòng tay qua cổ anh, cười nũng nịu:
Em đoán tiếp theo anh sẽ hôn em.
Tất cả thắc mắc trong lòng anh đều có được câu trả lời hoàn hảo, sau khi chắc chắn thân phận cảnh sát của cô.
Đôi mắt Trần Dịch Thần tối sầm xuống, cô vẫn cười tươi rạng rỡ kề sát vào anh, khẽ khàng thở nhẹ vào tai anh.
Nếu như…
Anh mở miệng
Nghĩ vậy, nỗi đau khổ tột cùng xen lẫn sự phẫn nộ dâng lên từ sâu trong đáy lòng anh, từ từ lan tỏa khắp xương cốt
Cuối cùng Dung Y cũng nhận ra sự khác thường của anh:
Anh sao vậy?
Anh bỗng nhiên lật người xuống, hôn môi cô thật mạnh. Cô chỉ kịp thảng thốt kêu lên một tiếng, sau đó tất cả âm thanh đều chìm trong nụ như hôn mưa rền gió dữ của anh. Anh có phần thô bạo, thậm chí kéo đứt dây áo ngủ của cô, siết chặt đến nỗi bả vai cô đau đớn. Vốn bàn tay anh đã rắn chắc, giờ anh càng dùng sức di chuyển trên làn da cô, để lại những vết hằn đỏ ửng đáng sợ…
Điện thoại của anh làm sao mà hỏng thế?
Ngữ khí của anh càng thêm hời hợt:
Không cẩn thận làm rơi.
Ánh mắt anh dừng lại trên bộ váy màu đen đó:
Sao lại đổi ý vậy? Em nói không đi tham gia tang lễ cơ mà?
Cô lại kéo gần khoảng cách giữa hai người, hai đôi môi gần như chạm vào nhau, mỗi một âm thanh bật ra như đang vuốt ve cánh môi anh. Người Trần Dịch Thần cứng đờ, anh cố gắng kiềm chế để không đáp trả lại cô. Cô đột nhiên cười ranh mãnh, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho nhanh chóng liếm môi anh một lượt…
Một lượt…
Cách quyến rũ này quá nhuần nhuyễn. Chẳng phải rất lâu trước đây anh đã nghi ngờ rồi sao? Rõ ràng là lần đầu tiên, nhưng động tác lại thành thục như đã từng làm rất nhiều lần. Nghe nói nội gián bên đó chọn được huấn luyện kỹ càng, dù là tài nghệ hay tâm lý, bắt buộc phải luyện tới nơi tới chốn.
Cô bị đau, nhẹ nhàng đẩy ngực anh ra:
Chậm một chút, nhẹ một chút.
Anh làm như không nghe thấy, ngược lại càng thêm thô bạo, như con sóng dâng lên khi thủy triều, tấn công hết đợt này đến đợt khác.
Dung Y chìm vào giấc ngủ trong cơn hoan lạc đau đớn.
Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cả người đều rã rời, hai chân đến bước đi cũng run rẩy. Lần đầu tiên Trần Dịch Thần giày vò cô như vậy. Cô ngâm mình trong bồn tắm, nhìn những dấu đỏ gai mắt trên làn da trần trụi, thoáng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng rốt cuộc không ổn ở đâu lại không thể nói rõ được, Trần Dịch Thần dạo gần đây hình như ngày một kiệm lời, hút thuốc cũng nhiều hơn, ánh mắt nhìn cô luôn sâu xa, trầm lắng, khó hiểu.
Hay công việc của anh xảy ra vấn đề gì?
Cô suy nghĩ vẩn vơ, lại được làn nước ấm vỗ về, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, xem ra do mệt nhọc quá độ. Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, nước trong bồn tắm đã lạnh, cô lập tức đứng lên, quấn khăn tắm đi nghe điện thoại.
Là số điện thoại lạ, còn chưa mở miệng, cô đã hắt xì liên tiếp ba cái.
Cô cảm lạnh à?
Cuối cùng cô cũng nhận ra có điều gì không ổn.
Trần Dịch Thần không phát hiện ra cô bị ốm, không hỏi cô đã ăn cơm chưa, không hỏi cô có khỏe không… Cô ngủ cả một ngày, đầu óc choáng váng, sắc mặt tái nhợt, tay chân mềm oặt, vừa nhìn đã biết bị bệnh, vậy mà anh lại không hề nhận ra.
Anh nhìn cô lâu như vậy, nhưng không nhận ra cô không khỏe.
Trần Dịch Thần đã về nhà, đang ngồi trên sô pha dùng điện thoại của cô. Đèn chùm thủy tinh trong phòng khách quá chói mắt, cô không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy chột dạ, lắp lắp hỏi:
Anh cầm điện thoại của em làm gì?
Điện thoại của anh hỏng rồi.
Anh bình tĩnh nhìn cô,
Anh muốn mua một cái mới, đang xem xem em dùng loại gì.
Đúng rồi, điện thoại của họ là điện thoại tình nhân.
Cũng tốt, nếu Thẩm Yêu Yêu không gặp được cô, chỉ sợ lại nghĩ nhiều.
Dung Y tìm một bộ váy màu đen, là chiếc váy cô vẫn luôn cất ở đáy tủ, bình thường không hay mặc, phải tìm mấy lần mới thấy. Cô tìm đến nỗi cả người đổ mồ hôi, toàn thân mỏi nhừ, đau đầu chóng mặt, không biết là bị cảm lạnh hay là di chứng sau khi buông thả quá độ.
Cô lại về giường nằm, ngủ mê man cho tới chiều tối, bụng đói cồn cào mới tỉnh lại.
An toàn là trên hết, Dung Y xóa lịch sử cuộc gọi.
Tang lễ của Tô Nam được tổ chức vào ngày mai, thật ra cô vốn không có ý định tham gia, cô sợ nhìn thấy nỗi đau của cha mẹ Tô Nam khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sợ bản thân đắm chìm trong đau khổ và hổ thẹn, cô sợ tiễn Tô Nam đoạn đường cuối cùng này.
Có sợ hơn nữa, cũng không thể không đi.
Giọng nữ rất nhỏ ở đầu kia điện thoại truyền đến, Dung Y mừng rỡ:
Yêu Yêu, là cô sao?
Là tôi đây,
Thẩm Yêu Yêu hạ thấp giọng xuống:
Tôi có việc cần tìm cô, gặp nhau ở tang lễ của Tô Nam.
Dứt lời, cô ấy tức khắc cúp điện thoại. Thông báo ngắn gọn vội vàng như vậy, có thể thấy họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Cậu hai vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Thẩm Yêu Yêu và Đại B, hắn treo thưởng hai triệu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Quả thật anh rất tinh mắt, cô vừa treo bộ váy màu đen lên, anh liền biết cô muốn tham gia tang lễ. Dung Y vò đầu, mượn cớ né tránh ánh mắt sáng quắc của anh, cô cảm thấy ánh mắt ấy sắc bén và đầy thăm dò, dường như anh đã biết được điều gì.
Đều là bạn bè, em nghĩ đi tiễn cậu ấy thì hay hơn.
Trần Dịch Thần
Ồ
một tiếng, hình như đã hết hứng thú với chủ đề này, ngồi trên sô pha tiếp tục im lặng. Bầu không khí ảm đạm hẳn xuống, rõ ràng là không gian của hai người, nhưng Dung Y lại cảm thấy hoảng sợ như bị bỏ rơi một mình.
Cô cắn môi, quay người vào bếp tự mình nấu mì ăn. Lúc này Trần Dịch Thần mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô. Hình như cô ngày càng gầy hơn, áo ngủ mặc trên người cũng rộng thấy rõ, chân tay mảnh khảnh, bây giờ cô đã có được vóc dáng mảnh mai mình hằng mong muốn. Có lẽ lòng anh giờ đây đã nguội lạnh, bóng hình cô lẻ loi, nhưng lại cứng cỏi, giống như đốm lửa đang ẩn nhẫn chịu đựng.
Thêm mấy ngày nữa, có lẽ đến cả khoảnh khắc ở bên nhau thế này cũng không có nữa rồi.
Anh lại có cớ đến gần cô hơn, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ôm thật chặt, như muốn lấy hết sự ấm áp trên người cô.
Nằm trong lòng anh, sự giận dỗi trong lòng Dung Y tan biến như mây trôi chỉ trong một giây, cô đang thái hành, lên tiếng trách móc:
Đừng làm rộn…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.