Chương 79: Tang lễ


Có người đưa cho cô một tờ khăn giấy.


Cảm ơn.
Cô nhận khăn, lơ đãng lướt qua khuôn mặt đối phương, ngay lập tức hồn bay phách lạc, giậ8t mình hạ thấp giọng nói xuống:
Ở đây quá nhiều người, cô không sợ bị lộ ư.

Cô vô cùng tức giận, dùng hết sức bình sinh, đánh đến mức khuôn mặt Nhan Lạc Chi lệch đi. Lúc đến đây, Nhan Lạc Chi không nhìn thấy Dung Y, nên bây giờ cảm thấy chột dạ, bị ăn tát mà cũng quên đánh lại, chỉ tức giận nói:
Tôi đều nói thật cả!

Xem ra cô ra tay chưa đủ mạnh rồi
Là Nhan Lạc Chi.
Là Nhan Lạc Chi tìm mọi cách gọi Tô Nam đến bữa ăn.
Nhan Lạc Chi tức run người khi nghe thấy mấy từ
giả dối, tư lợi cá nhân, ham vinh hoa phú quý
.
Dung Y vẫn chưa hả giận, liền đưa mắt nhìn qua cô ta, tiếp tục nói với mẹ Tô:
Cậu ấy còn nói, lúc đầu cậu ấy đã nhìn sai người, không ngờ đối phương lại giả tạo đến thế, giả vờ như mình dịu dàng, lương thiện, hào phóng. Cậu ấy cảm thấy mỗi phút mỗi giây ở bên cô ta đều lãng phí thời gian…

Nhan Lạc Chi làm ra vẻ chưa nói gì cả, thế nhưng những gì cần nói đã nói hết rồi.
Mẹ Tô nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, năm ngón tay bấu chặt vào tay Nhan Lạc Chi như muốn đâm sâu vào da thịt cô ta.
Dung Y thở hắt ra, dù thế nào thì tình yêu tay ba có máu chó hơn nữa vẫn dễ chấp nhận hơn tình yêu đồng tính nhiều.
Nhan Lac Chi nhận ra mình đã mắc bẫy, bèn hung dữ nhìn chằm chằm Dung Y. Cô ta không ngờ vụ hỏa hoạn đó thiêu chết Tô Nam, cũng thiêu chết cây đại thụ duy nhất của cô ta, Hàn Lâm. Những ánh hào quang hắn đồng ý cho cô ta đều lần lượt tan vỡ. Cô ta không cam tâm bị mất hết tất cả, đành phải dựa vào sự chú ý với cái chết Tô Nam để lấy được lòng cảm thông, nào ngờ bị Dung Y phá đám.

Được, tôi giúp các cô.

Hai người quyết định xong. Phía không xa vang vọng tiếng khóc bi thương của bố mẹ Tô Nam, bà mẹ tội nghiệp mất đi đứa con chỉ có thể làm một việc duy nhất là khóc thương. Dung Y nghe mà lòng đau như cắt, đi tới muốn dìu bà cụ đang ngã quỵ lên, nhưng có người còn nhanh hơn cô, đỡ mẹ Tô Nam dậy, nhẹ nhàng nói:
Xin bác giữ gìn sức khỏe.

Hàn Lâm có danh tiếng bên ngoài lẫy lừng, hắn ta chuẩn bị một bữa cơm dưới ánh nến, hắn ta hẹn Tô Nam đến, khó trách người ta suy nghĩ xa xôi. Có điều người cũng đã chết, mà người chết là hết, người ta tôn trọng vong hồn, tạm thời kìm nén những suy nghĩ trong đầu.
Không ngờ, Nhan Lạc Chi này lại nói những lời như thế ở tang lễ Tô Nam.

Nếu như không có gì thay đổi, vụ làm ăn này sẽ do Trần Dịch Thần xử lí, cô giúp tôi điều tra rõ địa điểm và thời gian bán. Dung Vân Hạc đã làm xong thủ tục xuất cảnh rồi, chúng tôi đoán đây có thể là lần giao dịch cuối cùng của hắn ta, cũng là cơ hội cuối cùng để chúng tôi bắt hắn.

Cái gì?

Không sao, chúng tôi đều không sao.
Thẩm Yêu Yêu không nói chi tiết, thế nhưng những từ này đã đủ rồi. Cô ấy nói với Dung Y:
Dạo này Dung Vân Hạc có rất nhiều hành động, chúng tôi điều tra được hắn ta sắp có một vụ làm ăn rất lớn, có thể sẽ bán hết tất cả đồ trong tay. Dung Y, tôi cần cô giúp đỡ.

Dung Y lo lắng nuốt nước bọt:
Tôi giúp cô thế nào?

Mẹ Tô quen biết Nhan Lạc Chi, ấn tượng của bà với cô gái này chỉ dừng lại ở mối tình đầu của con trai, do vậy cũng cảm thấy thân thiết, nhưng lại càng thêm đau lòng.
Nhan Lạc Chi nói:
Không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy… Lúc anh ấy nói chia tay với cháu, cháu còn cảm thấy kì lạ, tình cảm vốn đang rất tốt, lại không có kẻ thứ ba xen vào, tại sao lại đột nhiên muốn chia tay? Bây giờ cháu chợt hiểu ra… có lẽ cháu chỉ là bình phong của anh ấy…

Cuối cùng Nhan Lạc Chi cũng đã mắc câu, lửa giận bốc lên đầu:
Cô nói láo. Là do cô xen vào tình cảm giữa chúng tôi, là anh ta thay lòng đổi dạ, tất cả là lỗi của các người, đừng biện hộ cho bản thân.

Những người xung quanh đều hiểu ra hết, ánh mắt nhìn Nhan Lạc Chi mang theo sự khinh thường. Xem ra cô ta không cam tâm bị đá, người đã khuất rồi mà vẫn phải đến đâm chọc. Hơn nữa nghe nói cô ta là thư kí của Hàn Lâm, nói không chừng đã giở thủ đoạn nào đó trong đám cháy ấy.
Dung Y trợn trừng trừng nhìn cô ta:
Cút, cút khỏi đây, Tô Nam không muốn nhìn thấy cô.

Mẹ Tô cũng nói:
Mời cô rời khỏi đây.

Là Nhan Lạc Chi chuốc say Tô Nam.
Là Nhan Lạc Chi đưa Tô Nam đến chỗ Hàn Lâm.
Dung Y như gặp phải đại địch, nói như vậy cậu hai Dung muốn mượn lần giao dịch này để đẩy Trần Dịch Thần vào chỗ chết. Cô suốt ruột:
Tôi nghe trộm được cậu hai nói chuyện điện thoại, hắn ta đã bỏ rất nhiều công sức, định sẽ đổ hết những thứ dơ bẩn bao năm qua lên đầu Trần Dịch Thần. Đồng chí Thẩm, cô phải tin, cậu hai Dung mới là đầu sỏ thật sự.

Thẩm Yêu Yêu an ủi cô:
Yên tâm, Trần Dịch Thần chỉ mới vào bang này một hai năm, nhưng hành vi phạm tội của Dung Vân Hạc đã kéo dài rất lâu rồi, chỉ cần cô giúp chúng tôi, hắn ta sẽ không thoát được.

Là Nhan Lạc Chi hại chết Tô Nam.
Máu cả người Dung Y đều đang sôi trào, chạy thẳng lên não. Cô vẫn nhớ đây là tang lễ của Tô Nam, cô biết không thể phá vỡ giây phút tĩnh lặng cuối cùng của Tô Nam, cô giữ chặt tay mình lại, chỉ như vậy mới có thể kiềm chế bản thân không cho Nhan Lạc Chi một cái bạt tai.
Thẩm Yêu Yêu đeo kính râm to bản và mũ lưỡi trai đen, che 3khuất cả khuôn mặt, huống chi mọi người đều mặc quần áo váy đen giống hệt nhau, đúng là một cách cải trang rất hiệu quả. Cô ấy mỉm cười:
Yên tâ9m, không ai phát hiện ra đâu.

Thoạt nhìn cô ấy tiều tụy hơn, nhưng từng cử chỉ hành động vẫn mang theo sự nghiêm nghị hiên ngang của cả6nh sát. Dung Y nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý góc bên này của họ mới yên tâm, bèn mở miệng hỏi:
Thời gian qua cô đi đâu thế? Cậu hai tr5eo thưởng hai triệu cho ai bắt được cô đấy.
Sau đó hỏi tiếp:
Đại B thế nào rồi? Lúc đó gã bị thương rất nặng…

Dung Y cười khẩy:
Cô nói dối mà không biết ngượng mồm, cô chỉ là con chó bên cạnh Hàn Lâm, chuyên giúp chủ cắn người làm chuyện xấu!

Cô biết việc này sẽ không nói rõ được, càng nói càng đen, chỉ có thể quay đầu sang dịu giọng nói với mẹ Tô:
Tô Nam từng nói với cháu, cậu ấy phát hiện ra cô gái mình từng thích hóa ra lại là người con gái giả dối, tư lợi cá nhân, ham vinh hoa phú quý, cậu ấy không thể ở bên loại con gái như vậy. Bởi thế cậu ấy mới chia tay, cho nên bác không cần thay Tô Nam xin lỗi cô ta.

Mẹ Tô như chiếc lá đơn độc ở trên cành cây mùa đông, trong đủ loại ánh mắt của những người xung quanh, bà lảo đảo như sắp ngã, run rẩy thốt ra từng câu từng chữ:
Là Tô Nam có lỗi với cháu.

Dung Y không chịu nổi nữa, lao tới cho Nhan Lạc Chi một cái bạt tai thật mạnh.
Mấy người anh em của Tô Nam cũng đi tới, Nhan Lạc Chi nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra ngoài. Cô ta không biết tại sao mình lại phải chịu sự lăng nhục như vậy, rõ ràng cô ta xinh đẹp dịu dàng, EQ cao, rõ ràng cô ta tốt đẹp hơn Dung Y gấp trăm lần, rõ ràng trước đó không lâu cô ta vẫn là tiểu công chúa được vô số đàn ông xếp hàng dài đến tán tỉnh theo đuổi…

Cô ta vừa đi men theo đường quốc lộ trên núi vừa chú ý xem có xe taxi nào chạy qua không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.