Chương 80: Trộm cắp
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1480 chữ
- 2022-02-04 05:12:36
Là Nhan lạc Chi chuốc say Tô Nam, sau đó thông báo cho người của Hàn Lâm đưa cậu ấy đi.
Dung Y thẳng thắn nói hết:
Bác ạ, cháu không có chứng8 cứ, nhưng cháu biết là do Nhan Lạc Chi.
Mẹ Tô nhắm mắt lại, cuối cùng bình tĩnh nói:
Bác biết rồi, cảm ơn cháu.
Tìm được người mua rồi ư?
Anh ngáp một cái, vừa đóng tập tài liệu lại vừa nói:
Cậu hai sợ đêm dài lắm mộng, muốn làm hết một lần rồi rửa tay gác kiếm. Hắn đã liên hệ xong với người mua rồi, là một ông chủ đứng sau sàn bán đấu giá. Tuy rằng bán hết trong một lần giá sẽ thấp hơn bán từng thứ một, nhưng lợi nhuận được 50% cũng đủ rồi.
Dung Y luống cuống bắt lấy vạt áo ngủ của anh:
Anh đừng đi. Anh quên lần trước em đã nói gì với anh rồi ư? Cậu hai muốn đẩy anh ra làm con tốt thí đấy.
Không hiểu sao anh lại bật cười.
Dung Y giả bộ bình tĩnh:
Em không ngủ được, muốn tìm quyển sách để đọc.
Anh bật đèn lên, căn phòng đột nhiên sáng ngời. Trong ánh sáng chói mắt, nét mặt anh vô cùng dịu dàng, vẫn còn mang theo vẻ uể oải ngái ngủ. Dung Y chớp mắt, nghi ngờ khuôn mặt đáng sợ của anh mà mình nhìn thấy ban nãy chỉ là hoa mắt.
Anh đã đặt phòng VIP chữ Thiên của cửa hàng rồi.
Anh nhoẻn cười:
Coi như mở hàng cho tiệm, cũng là điềm lành.
Cô không mấy vui vẻ:
Cảm ơn ông chủ Trần đã giúp đỡ.
Cô đành phải đợi ban đêm Trần Dịch Thần ngủ say, lẻn vào phòng sách.
Có đôi khi Trần Dịch Thần sẽ làm việc ở phòng sách, cô hi vọng sẽ tìm được giấu vết. Trong thùng rác đựng đầy giấy rác, trên bàn đặt một tập tài liệu vẫn chưa đóng lại, những chứng từ thanh toán và một quyển sách tham khảo về sưu tầm đồ cổ.
Nét mặt của3 bà khiến Dung Y bất an, cô tự hỏi liệu mình làm vậy có đúng đắn không.
Chỉ đến gây chuyện thôi còn may, mẹ Tô sẽ không quyết tuyệt c9ùng sống cùng chết với Nhan Lạc Chi đấy chứ?
Cái bình hoa này…
Cô chỉ vào nó:
Là một trong số đồ cổ của Thẩm Vạn Tam sao?
Trước đây hai người họ thường thảo luận về vấn đề này, anh không để ý lắm, không hề giấu giếm nói thẳng cho cô biết:
Toàn bộ đồ ở đây đều là đồ cổ đào được trong lần đó.
Dung Y đáp vâng:
Được, vậy không đọc nữa.
Anh thong thả bước đến, đưa mắt lướt qua tập tài liệu trên bàn. Dung Y nhìn theo ánh mắt anh, nhận ra là hàng loạt bản hợp đồng của mười mấy món đồ cổ, có vài tấm hình cô còn cảm thấy quen quen.
Anh nhìn cô thật sâu:
Chính là hôm khai trương cửa hàng đồ uống, lúc đó đông người náo nhiệt, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ở cửa hàng của em ư?
Cô không chắc chắn lắm, hỏi lại lần nữa.
Dung Y quay về phòng ngủ, vừa quay người, nụ cười của Trần Dịch Thần lập tức tắt ngấm. Anh cảm thấy mệt mỏi, từ lúc nào anh và cô nói chuyện cũng cần mưu tính thế này…
Còn Dung Y đang nghĩ cách làm thế nào để đưa tin cho Thẩm yêu Yêu.
Anh nói với Dung Y:
Ngày mùng bảy tháng Bảy, cửa hàng đồ uống vẫn khai trương bình thường, em là bà chủ đừng có quên đấy.
Cô thật sự quên béng mất.
Cô vẫn còn lương tâm nhỉ, vẫn biết nhắc nhở anh tránh xa.
Không sao, chỉ là một giao dịch bình thường thôi.
Anh không bận tâm cho lắm, bình thản nói:
Tính cảnh giác của cậu hai rất cao, nếu hắn ta thật sự có toan tính như em nói, bây giờ anh bỏ chạy chẳng phải là đánh rắn động cỏ làm hắn nghi ngờ sao?
Tô Nam còn đồng ý sẽ đến làm khách mời… Dung Y thở dài, đè nén mọi cảm xúc buồn bã xuống:
May là anh vẫn nhớ việc này. Dù sao đã có anh ở đó, em chỉ cần xinh đẹp như hoa là được.
Đúng vậy, anh đều sắp xếp ổn thỏa rồi.
Ánh mắt anh ẩn khuất đằng sau ly rượu đỏ sậm, lóe lên ý tứ sâu xa:
Hôm đó anh sẽ mời một vài anh em trong bang hội đến, cậu hai nói nếu như có thời gian cũng sẽ đến làm khách.
Bộ váy đẹp thế này, em vẫn không thích sao?
Anh mở hộp ra, bên trong là bộ váy liền màu đen:
Chẳng lẽ em chê mắt nhìn của anh à?
Anh đã tốn rất nhiều tâm tư, bộ váy đặt may theo kích cỡ vóc dáng cô, được chuẩn bị từ vài tháng trước, chỉ đợi đến ngày quan trọng để tỏa sáng trước mọi người thôi.
Cô nương theo ánh trăng và đèn tường mờ tối để tìm kiếm, nhưng không tìm được bất cứ thông tin có giá trị nào.
Cô nhụt chí, bỗng cảm thấy xương sống lạnh toát.
Cô quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Trần Dịch Thần đang lặng lẽ đứng ở cửa với khuôn mặt không cảm xúc và ánh mắt sâu không thấy đáy, nhìn vô cùng đáng sợ.
Em đang tìm gì đấy?
Anh một lòng trung thành với cậu hai, tuy nghe lời cô, nhưng lại chẳng mấy để tâm. Dung Y sốt ruột:
Anh giao dịch ở đâu? Em cũng muốn đi.
Cuối cùng cũng hỏi đến thông tin quan trọng rồi.
Lần trước Thẩm Yêu Yêu dùng điện thoại công cộng gọi cho cô, cô bị động, chỉ có thể đợi Thẩm Yêu Yêu chủ động liên lạc. Thấy ngày khai trương ngày một đến gần, Yêu Yêu vẫn chưa xuất hiện, Dung Y sốt ruột như ngồi trên đống lửa, ngay cả bộ váy dạ hội Trần Dịch Thần chuẩn bị cho cô, cô cũng không thấy hứng thú.
Thật ra từ sâu trong đáy lòng Trần Dịch Thần vẫn có một niềm hi vọng nhỏ nhoi, anh cho Dung Y cơ hội, cũng là cho bản thân mình cơ hội.
Dung Y nghe xong mà tim đập thình thịch, cô hỏi:
Anh sẽ là người giao dịch với ông chủ sàn đấu giá đó sao?
Đúng vậy, lần giao dịch này sẽ do anh phụ trách.
Cực kì, cực kì ghét.
Anh hơi nhếch môi, nhấp một hớp rượu vang. Thật ra kế hoạch của anh không cần đến Nhan Lạc Chi, cậu hai bảo anh xác nhận nội gián, anh chỉ muốn chơi Dung Y một vố thật đau, muốn xé toạc nụ cười giả dối trên khuôn mặt cô, muốn nhìn thấy cô hoảng hốt lo sợ.
Trí tưởng tượng của Dung Y rất phong phú, những tình tiết báo thù rửa hận như trong phim 6lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Trần Dịch Thần ngồi đối diện xắt bít tết bò gọn gàng đâu ra đấy, nghe cô hỏi vậy anh liền ngước mắt lên,5 hờ hững hỏi cô:
Em ghét Nhan Lạc Chi lắm sao?
Nhưng Dung Y không nhìn thấy ánh mắt ấy, cô chống cằm khi bỗng nhiên nghe thấy từ
cậu hai
. Cô nhớ lại nhờ vả của Thẩm Yêu Yêu, lúc đó bị Nhan Lạc Chi làm gián đoạn, cô quay đầu thì đã không tìm thấy Thẩm Yêu Yêu đâu.
Cô ấy nhờ Dung Y điều tra địa điểm giao dịch, thật ra Dung Y có thể hỏi trực tiếp Trần Dịch Thần, những việc này từ trước đến giờ Trần Dịch Thần sẽ không giấu cô. Nhưng chuyện này do chính Thẩm Yêu Yêu nhờ vả, cô hơi chột dạ, sợ bản thân vô duyên vô cớ làm anh nghi ngờ, vì vậy cứ do dự thấp thỏm.
Sao lại không bật đèn?
Anh thuận miệng hỏi:
Lẽ nào tối đen như mực thế này em vẫn có thể tìm được sách mình cần à?
Sau đó anh khuyên cô:
Đừng đọc sách nữa, càng đọc càng không ngủ được.
Dung Y cười gượng, cô không thể nói cho anh biết cô đang nghĩ cách thông báo cho Thẩm Yêu Yêu đưa cảnh sát đến bắt bọn họ. Nếu đến lúc đó cảnh sát ập vào, tang chứng vật chứng đều bị bắt sống, cậu hai có chết cũng không chịu nhận, vậy thì sẽ rất bất lợi cho người cầm đầu chính là Trần Dịch Thần.
Nếu không thông báo cho Thẩm Yêu Yêu, đến lúc đó cậu hai sẽ đẩy hết mọi việc cho Trần Dịch Thần, kết cục cũng không tốt đẹp gì.
Khó nghĩ quá đi mất…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.