Chương 82: Càn quét
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1290 chữ
- 2022-02-04 05:12:33
Mọi việc đều vô cùng thuận lợi.
Đứng giữa bầu không khí náo nhiệt, thỉnh thoảng Dung Y sẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy8 khắp các góc đều có người mặc áo đen, hơn nữa từ đầu đến giờ cậu hai vẫn chưa xuất hiện, trong lòng cô trào dâng sự căng 3thẳng và cảnh giác.
Quả nhiên Trần Dịch Thần nở nụ cười lạnh lùng, nói:
Đây là bộ sưu tập những món đồ cổ quý giá của cậu hai, ngài Châu vô cùng yêu thích, đang cùng tôi bàn luận. Vậy không biết chúng tôi phạm pháp ở chỗ nào?
Nhà giám định đi theo kiểm tra tỉ mỉ đồ cổ, sắc mặt trầm hẳn xuống, gật đầu với Thẩm Yêu Yêu.
Chuyện này anh không cần biết.
Thẩm Yêu Yêu thấy Trần Dịch Thần kéo dài thời gian, bèn vung tay gọi người đến kiểm tra.
Người đàn ông trung niên trong phòng riêng nghe thấy tiếng động liền bước ra:
Xảy ra chuyện gì thế?
Anh dễ tính như thế làm Dung Y hơi ngạc nhiên, cô hỏi dò:
Giao dịch vẫn thuận lợi chứ anh?
Anh nhìn cô, hờ hững đáp:
Những thứ anh đưa ra đều là hàng tốt, đối phương rất hài lòng, có điều giá cả vẫn chưa thương lượng xong.
Người nhạy bén như Thẩm Yêu Yêu vừa nghĩ liền hiểu ra, sắc mặt cô ấy tối sầm xuống:
E là chúng ta bị chơi rồi.
Lúc nghĩ ra thì đã quá muộn, cảnh sát ồ ạt tiến vào phòng VIP. Không sai, đúng là trên bàn xếp chỉnh tề hàng loạt đồ cổ, nhưng không có món nào Dung Y từng nhìn thấy. Tuy rằng cô không biết giám định cổ vật, thế nhưng có thể đoán ra những đồ này có lẽ đều là đồ thật.
Dung Y hơi bất ngờ, rõ ràng cô không liên lạc được với Thẩm Yêu Yêu, tại sao cô ấy lại đột nhiên đưa người vào? Tại sao cô ấy lại biết thời gian và địa điểm giao dịch của Trần Dich Thần?
Dung Y đổ mồ hôi lạnh, bất giác muốn nắm lấy tay Trần Dịch Thần. Nhưng anh nhấc tay lên làm cô bắt hụt. Trong mắt anh không hề che giấu sự châm biếm, hóa ra lúc đó cô không nhìn lầm. Nét mặt anh lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo sự kinh tởm.
Trần Dịch Thần bật cười:
Ngài Châu, mấy vị cảnh sát này nghi ngờ chúng ta giao dịch phạm pháp.
Ngài Châu đó vung ống tay áo, tức giận đáp:
Cơm có thể ăn linh tinh, nhưng không thể nói linh tinh được, những người trong giới có ai không biết tôi là thương nhân đứng đắn.
Thẩm Yêu Yêu ngạc nhiên không thôi:
Chẳng phải do cô báo tin ư?
Không phải tôi, tôi không liên lạc được tới cô mà.
Dung Y cuống quýt.
Thẩm Yêu Yêu nhìn Dung Y, ý bảo cô yên tâm, rồi lạnh lùng nói:
Chúng tôi nhận được tin báo rằng, ở đây đang tiến hành giao dịch phạm pháp, không biết anh Thần có thể dẫn chúng tôi đi kiểm tra không?
Trần Dịch Thần liếc nhìn Dung Y bằng ánh mắt u ám, cười khẩy:
Vậy sao? Không biết các vị nhận được tin báo từ ai vậy?
Dung Y đứng bên xen lời vào:
Ở đây không cung cấp sâm banh mà?
Anh tự mình mang đến.
Trần Dịch Thần mỉm cười, ngồi cạnh cô một lúc như đang hóng gió, còn châm một điếu thuốc.
Đến buổi tối tiệm trà càng tấp nập, ba ngày trước hôm khai trương đều miễn phí rượu và đồ uốn9g, vậy nên thu hút được rất nhiều sinh viên đại học. Dung Y ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc bắt gặp Trần Dịch Thần đang đứng6 ở cửa tiếp đón một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng VIP. Người đàn ông trung niên 5đó có khí chất rất đặc biệt, từng động tác cử chỉ đều rất tao nhã, giống như một vị học giả nhiều năm chỉ đọc sách ngâm thơ vẽ tranh.
Trước cửa phòng riêng có người đứng gác, kể cả Dung Y cũng không thể bước vào.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, song Thẩm Yêu Yêu là người biết co biết duỗi, cười xòa xin lỗi:
Hóa ra chỉ là hiểu nhầm, làm phiền nhã hứng của anh Thần và ngài Châu, thật là ngại quá.
Vốn tưởng rằng Trần Dịch Thần sẽ gây khó dễ. Không ngờ rằng anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơi nhếch môi lên:
Cảnh sát Thẩm cũng chỉ bị người ta lừa, tất nhiên tôi sẽ không để bụng.
Anh tiến lên phía trước mấy bước, đứng trước mặt Thẩm Yêu Yêu, nụ cười trên môi cành lạnh lẽo hơn:
Cảnh sát Thẩm cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, không biết có phải Đại B vẫn đang trốn không?
Trong sảnh cấm hút thuốc, Dung Y chỉ vào tấm biển trên tường cảnh cáo anh:
Này này này, em mới khai trương ngày đầu tiên đấy, anh đừng phá biển hiệu của em, muốn hút thuốc anh vào nhà vệ sinh hoặc quay lại phòng đi.
Lần này anh thật sự nghe lời, cụp mắt xuống dụi tắt thuốc.
Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Cô cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Nếu đây là thương vụ cuối cùng trước khi cậu hai rửa tay gác kiếm, hắn ta không thể chỉ làm mỗi vậy.
Trần Dịch Thần nhướng mày:
Có thể xảy ra chuyện gì được.
Ông ta nói chắc như định đóng cột, Trần Dịch Thần và ông ta kẻ hát người phụ họa, Dung Y cảm thấy có gì đó không ổn. Thẩm Yêu Yêu lặng lẽ an ủi cô,
Yên tâm, mỗi lối ra đều có người canh gác, cho dù bọn họ muốn lén tẩu tán đồ ra ngoài cũng không dễ vậy đâu.
Dung Y chỉ hỏi:
Sao cô lại biết thời gian địa điểm giao dịch?
Sợ rằng nói miệng không bằng chứng…
Trần Dịch Thần nói:
Bọn họ muốn vào phòng kiểm tra.
Ngài Châu tỏ ra mình là người
cây ngay không sợ chết đứng
, nghiêng người nhường đường:
Thích kiểm tra thì cho kiểm tra, nhưng tôi phải nói trước, nếu như không tìm ra được gì, danh tiếng của tôi mà bị tổn hại, mấy người phải chịu trách nhiệm.
Không biết có phải là ảo giác, câu nói này của anh giống như mỉa mai.
Hình như mỗi lần nhắc đến chuyện giao dịch của anh, bầu không khí đều gượng gạo.
Cô lặng lẽ chú ý động tĩnh trong căn phòng đó.
Giữa lúc đó Trần Dịch Thần ra ngoài một lần, dặn người phục vụ mang một chai rượu sâm banh vào. Khách hàng chủ yếu của tiệm trà là học sinh, nên quầy bar chỉ cung cấp nước ngọt hoặc bia không có độ, đào đâu ra sâm banh chứ?
Đúng lúc này, tiếng ồn ào huyên náo xung quanh bỗng nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng âm nhạc vẫn tiếp tục. Dung Y ngước mắt lên, nhìn thấy mười mấy người mặc đồng phục cảnh sát xông vào, được người ta chỉ đường đi về phía cô.
Trong nhóm cảnh sát có một người là Thẩm Yêu Yêu.
Dung Y sợ hãi vô cùng, chỉ kịp biện hộ một câu:
Không phải em, em không…
Anh đã đứng lên, không kiên nhẫn nghe cô nói hết, gượng gạo nở nụ cười đi đến chỗ cảnh sát:
Các vị cảnh sát cũng đến giúp đỡ cho tiệm trà bé nhỏ này sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.