Chương 86: Nhảy lầu
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1403 chữ
- 2022-02-04 05:12:52
Anh đã làm gì, anh đã làm cái gì đây?
Rõ ràng cô có thể giải thích, thế nhưng lúc đó trái tim cô đã nguội lạnh8 như tro tàn, chắc chắn cô đã rất đau lòng và tuyệt vọng, cô chẳng buồn giải thích nữa.
A Thần, cậu đi3 tìm Dung Y đi. Hôm nay tôi sẽ không bắt cậu, tôi đợi cậu tự đến đồn cảnh sát đầu thú, tôi đợi cậu đến làm nhân chứng 9cho tội của Dung Vân Hạc, tôi tin tưởng cậu.
Ân Nhã lĩnh trọn cú đấm rất mạnh, song ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, cậu cười khẩy:
Tôi ngứa mắt với anh! Hừ, chẳng phải anh luôn muốn biết tại sao cô ấy hiểu rõ anh đến thế sao? Để tôi nói cho anh biết.
Anh tiến lại gần Trần Dịch Thần, ánh mắt hiện lên sự độc ác:
Vì anh là chồng của cô ấy.
Lại là câu này!
Anh gì ơi, anh không sao chứ?
Bảo vệ quan tâm hỏi.
Trần Dịch Thần nhớ tới chiếc xe cấp cứu vừa nãy, liền vội vàng lái xe đuổi theo. Chìa khóa xe vẫn chưa rút ra, thế nhưng tay anh chẳng còn chút sức lực nào, vặn vài lần chiếc xe vẫn không khởi động. Cuối cùng, anh cắn mình một cái một mạnh, cắn thật sâu lên da thịt mu bàn tay, nhưng không hề cảm thấy đau, có điều đã lấy lại một chút cảm giác, đủ để anh đuổi theo Dung Y.
Dung Y bị đưa vào phòng phẫu thuật.
Cậu gấp gáp đẩy hết tất cả tội danh lên người Trần Dịch Thần, dường như chỉ có cách làm vậy, trong lòng cậu mới dễ chịu hơn.
Anh hoàn toàn không xứng với tình yêu của cô ấy. Làm gì có chuyện người trong thành phố đến tuyển chọn người đi đào tạo chứ, tôi chỉ nói dối mấy câu thôi, vậy mà anh lại tin được… Anh không đến trường tìm hiểu, lại còn không hỏi rõ ràng cô ấy, anh nghe một phía liền tin, anh không có lòng tin với cô ấy, vậy anh dựa vào đâu mà muốn cô ấy toàn tâm toàn ý? Là cô ấy quá ngốc…
Trong lòng Trần Dịch Thần đã tin cô là cảnh sát, vì vậy anh sẽ tin lời nói khắp nơi mà không hề mảy may nghi ngờ. Trần Dịch Thần cảm thấy huyệt thái dương của mình nổi gân, anh vung tay đấm mạnh vào Ân Nhã:
Tại sao anh lại nói dối tôi?
Tràn Dịch Thần cầm chìa khóa xe lên, cuối cùng cứng ngắc thô6́t ra một câu:
Chị Phi Phi, cảm ơn!
Sau khi anh đi, Lộ Phi Phi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đã c5hơi một nước cờ lớn, lúc đó cô hoàn toàn có thể nói bóng nói gió thân phận của Dung Y cho Trần Dịch Thần, nhưng cô lại không làm thế, cô đợi Trần Dịch Thần làm tổn thương Dung Y sâu sắc, sau đó mới nói cho anh biết sự thật. Làm vậy, Trần Dịch Thần mới áy náy với Dung Y, oán hận Dung Vân Hạc, nhất định sẽ đến làm nhân chứng chỉ điểm.
Thật ra cô vẫn luôn là một người độc ác.
Trần Dịch Thần đau khổ bước đến, nắm chặt lấy quần áo Ân Nhã, vồn vã hỏi:
Cô ấy thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ?
Hỏi đến cuối cùng, anh gần như gào lên:
Sao cô ấy lại ngã xuống? Sao lại thế?
Anh sợ nghe thấy những từ như
nghĩ quẩn
, nếu thật là vậy, cả đời anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Dường như Ân Nhã biết anh đang nghĩ gì, liền cười đầy ác ý:
Chẳng phải anh nghi ngờ cô ấy là cảnh sát sao? Anh lên giường với người phụ nữ khác ngay trước mặt cô ấy cơ mà? Bây giờ anh còn hỏi tôi nguyên nhân tại sao ư? Là anh, tất cả là tại anh, anh làm tổn thương trái tim cô ấy, cô ấy uống rất nhiều rượu, lúc tôi vào phòng lấy chăn, cô ấy nằm bò trên lan can ngắm sao, ai ngờ bất cẩn ngã xuống dưới!
Trong phút chốc sắc mặt anh trở nên trắng bệch, anh không do dự kéo một bảo vệ đứng bên hỏi thăm.
Cô gái đó, nghe anh Ân nói tâm trạng buồn bã nên uống rượu, không biết do bất cẩn hay là do nghĩ quẩn, ngã từ bên trên xuống.
Trong đầu anh như có một quả bom hẹn giờ, đột nhiên phát nổ, tất cả thành một mớ hỗn độn.
Lộ Phi Phi cúi đầu nhìn xấp ảnh trên bàn trà, phong cảnh ở Mauritius rất đẹp, căn nhà tự tay hắn thiết kế càng đẹp hơn, du thuyền đỗ trên biển, sơn chữ tiếng Anh màu hồng
LU
, nơi đó nhất định như thiên đường. Thế nhưng, thời khắc đưa Dung Vân Hạc vào tù, nhìn thấy ánh mắt đỏ ửng ấy, cô đã ngã vào địa ngục rồi.
Một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh, Lộ Phi Phi ngoảnh mặt đi, không biết tại sao gương mặt mình nhòe nước.
Trần Dịch Thần gọi điện cho Dung Y hết lần này lần khác, nhưng đầu kia luôn trả lời anh:
Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Cô mất rất nhiều máu, đôi mắt nhắm nghiền, giống như một con búp bê rách nát. Trên người Ân Nhã đều dính máu cô, cậu ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật đợi cô ra. Không hiểu sao cả người cậu đều lạnh toát, miệng môi run cầm cập. Cậu sợ Dung Y sẽ không tỉnh lại nữa, rơi ở độ cao như vậy, liệu cô có chết không? Rồi sau đó không còn Dung Y của mười năm sau, cũng không có Dung Y của mười năm trước?
Không, sẽ không đâu…
Thế nhưng, sao cậu lại không dám chắc chắn như vậy? Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt cậu đều hiện lên hình ảnh cả người Dung Y đầm đìa máu tươi, nếu như cô không tỉnh lại, đây sẽ là ác mộng cả đời của cậu.
Anh nghĩ đến Ân Nhã, quay đầu xe đến khu nhà trong công viên.
Đêm mùa hè yên tĩnh bị tiếng còi xe cấp cứu phá vỡ, một chiếc xe cấp cứu chạy lướt qua xe anh. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác lạ thường, cho đến khi tới công viên. Xung quanh khu nhà giăng dây cảnh báo, tập trung đông đúc cảnh sát và người đứng xem, cách đó không xa có một vũng máu trên mặt đất.
Nơi đó, vừa đúng là khu nhà Ân Nhã ở.
Tôi và cô ấy đều đến từ mười năm sau.
Ân Nhã thì thầm tiết lộ bí mật này. Nếu như bí mật này có thể làm Trần Dịch Thần đời đời không ngóc dậy nổi, sao cậu không vui vẻ mà làm chứ?
Trần Dịch Thần của mười năm sau là chồng của Dung Y, ở bên nhau ba năm, đương nhiên cô ấy hiểu rõ anh như lòng bàn tay. Khi cô ấy đến đây, cô ấy vẫn luôn tìm kiếm anh, tìm lại anh thời niên thiếu. Sau đó, cuối cùng cô ấy cũng tìm được anh, bất chấp tất cả để ở bên anh. Cô ấy tưởng rằng Trần Dịch Thần mười năm trước và Trần Dịch thần mười năm sau sẽ giống nhau, thật ra lại không giống… Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều lần, hai người hoàn toàn không phải là một người, nhưng cô ấy không tin… Nếu như là Trần Dịch Thần của mười năm sau thì sao nỡ đối xử với cô ấy như vậy chứ…
Trần Dịch Thần kinh ngạc không thôi, Ân Nhã nói tiếp:
Tôi biết câu chuyện mình kể vô cùng phi lý, tin hay không là tùy anh, dù sao những gì tôi nói đều là thật.
Câu chuyện vô lý nhường ấy, song không hiểu tại sao anh lại cảm thấy là thật.
Có nhiều lần, Dung Y tỉnh lại từ trong mơ, lúc mơ mơ màng màng sẽ gọi anh là chồng, có lẽ khi ấy cô không rõ đây là mười năm trước hay mười năm sau…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.