Chương 87: Kết thúc - quay về


Trước ngày lên tòa một ngày, anh đến chào tạm biệt Dung Y.

Ân Nhã ra khỏi phòng nhường không gian cho hai người, n8hưng lại nhìn chằm chằm qua tấm kính.
Cậu chỉ cười, ra dấu
mời
với Trần Dịch Thần. Đây chính là đuổi khách, đuổi anh ra khỏi phòng bệnh, đuổi anh ra khỏi sinh mệnh của Dung Y. Trần Dịch Thần đi ra ngoài, lúc đến cửa còn quay lại nhìn Dung Y, ánh mắt cô gái dõi theo anh vô cùng xa lạ, cô mỉm cười thân thiện.
Cô thật sự không nhận ra anh nữa.

Anh xin lỗi.
Rất lâu sau5, cuối cùng anh cũng thốt ra, giọng nói đau khổ:
Em sẽ tha thứ cho anh chữ? Anh… yêu em… Anh đã từng nói với em câu này chưa? Có lẽ bây giờ đối với em, câu này không còn quan trọng nữa...

Ngón tay mảnh khảnh ấy bỗng nhiên hơi run run, anh tưởng rằng mình nhìn nhầm, cứ nhìn chằm chằm mãi, sau đó thấy hàng mi Dung Y khẽ lay động, cô lặng lẽ mở mắt ra.
Ân Nhã nghe được động tĩnh lập tức bước vào, cũng vui mừng khôn nguôi, cũng lo lắng như Trần Dịch Thần, cậu không biết người tỉnh lại là Dung Y không biết gì cả của mười năm trước hay là Dung Y đã nhìn rõ bộ mặt của mình mười năm sau.

Ân Nhã.
Dung Y nhìn thấy cậu như nhìn thấy người thân,
Đây là bệnh viện sao? Sao tôi lại ở bệnh viện?
.
Bên ngoài ánh mặt trời chói mắt, như ngọn lửa thiêu rụi da thịt làm anh đau đớn, ve sầu trong tán lá rậm rạp kêu khan ra rả, dù vắt kiệt sinh mệnh cũng không hối tiếc.
Anh chắp tay sau lưng đứng dưới tán cây, Ân Nhã nói với anh:
Dung Y của mười năm trước đã quay lại, cô ấy không quen biết anh, sau này xin anh đừng làm phiền cô ấy.

Ân Nhã để ý đến ánh mắt của cô, hờ hững cười:
Anh ấy là một người bạn của tôi, tìm tôi có chút chuyện, bây giờ tôi tiễn anh ấy ra ngoài. Tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu, cậu ngoan ngoãn đợi tôi quay lại.

Dung Y sởn da gà khi nghe thấy hai từ
ngoan ngoãn
:
Cậu không sao chứ? Không chịu cú sốc gì đấy chứ?

Trần Dịch Thần thì thầm với Dung Y:
Có Ân Nhã chăm sóc em, anh cũng yên tâ3m đi rồi.
Nói xong câu này, anh cảm thấy mũi mình cay xè, nước mắt chực trào. Anh vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng 9lại rối bời không biết bắt đầu từ đâu, dường như chiếc lưỡi bị cứng đơ, trong phút chốc không thể nào mở miệng được. 6
Cô yên tĩnh nằm trên chăn đệm trắng toát, như một thiên thần rơi xuống nhân gian.
Tảng đá đè nặng trong lòng Ân Nhã cuối cùng cũng biến mất. Cậu mỉm cười:
Sau này tôi sẽ kể lại cho cậu nghe, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.


Thần bí thế…
Dung Y lẩm bẩm, ánh mặt lại chuyển sang Trần Dịch thần bị lạnh nhạt.
Anh vui mừng khôn xiết:
Dung Y, Dung Y, em tỉnh rồi!

Ánh mắt Dung Y dừng lại trên gương mặt anh, anh ngừng thở, tưởng chừng như hóa đá, chỉ sợ sẽ nhận lại sự ác cảm từ cô. Nhưng ánh mắt cô lại rất trong sáng, mang theo sự ngây thơ của người chưa trải qua sự đời, lúc nhìn anh, không hề có một chút yêu hay hận nào.

Vậy cô ấy đâu?
Anh kìm lòng không đậu mà hỏi:
Dung Y của mười năm sau đi đâu rồi?


Tất nhiên là quay về thế giới của mười năm sau rồi.
Ân Nhã nở nụ cười tàn nhẫn:
Yên tâm đi, thế giới mười năm sau đương nhiên sẽ có Trần Dịch Thần của mười năm sau, cô ấy sẽ sống rất tốt.


Anh… là ai…
Cô thẽ thọt hỏi.
Trần Dịch Thần cứng người.
Trần Dịch Thần cúi đầu xuống, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt, rơi
tí tách
xuống mặt đất rồi nhanh chóng khô đi, không hề để lại dấu vết nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.