Chương 88: Ngoại truyện 1 – một giấc mơ


Cô quá bận tâm đến chuyện này, thế nhưng mỗi lần mơ thấy người người đàn ông ấy, tâm trạng cô không khỏi suy sụp. Nỗi8 buồn vô cớ đó cô vẫn luôn che giấu kĩ càng, đến cả Ân Nhã cũng không hề hay biết.

Trong mắt người khác, cô vô3 cùng hạnh phúc.

Phú bà trẻ tuổi có gia tài hàng triệu. Tuy rằng cô không nhớ mình mua xổ số lúc nào là 9trúng thưởng tận năm triệu tệ, nhưng cô sẽ không suy nghĩ quá nhiều tới chuyện tiền nong, Ân Nhã nói tiền là của cô6, đương nhiên cô sẽ không khách sáo. Căn hộ bây giờ cũng được mua dưới sự hướng dẫn của Ân Nhã.
Dung Y nhớ ra anh là ai. Hai năm trước ở bệnh viện, lúc cô tỉnh lại, người đầu tiên cô thấy là anh.
Anh là bạn của Ân Nhã.
Anh nhìn cô, chầm chậm khép mắt vào.
Ông chủ Dịch đó nhìn Dung Y bằng ánh mắt rất sâu xa, rồi cười đáp:
Đúng vậy, gọi sai rồi.

Ân Nhã nổi cáu, không vui một lúc lâu, cuối cùng thư kí hành chính là cô ra mặt giảng hòa, bữa cơm đó mới có thể tiếp tục.
Vậy mới nói, tuy rằng chức vụ trợ lí hành chính không cao, nhưng vô cùng quan trọng.
Bạn trai đe5̣p trai nhiều tiền. Cô không ngờ Ân Nhã sẽ tỏ tình với cô, cô còn tưởng cậu ta vẫn đang đắm chìm trong sức quyến rũ của Đường Nghiên Như chưa tỉnh táo ra chứ. Nhưng Ân Nhã đã bộc bạch bằng vẻ rất đỗi thâm tình:
Những tin nhắn em gửi cho anh, anh đều lưu lại, mỗi con chữ mỗi dòng chữ anh đều nhớ như in. Những năm qua, nhắn tin với em đã trở thành thói quen của anh, thói quen này anh muốn giữ cả đời…

Nghe cũng vô cùng lãng mạn. Ân Nhã mang theo khí chất thư sinh trong trẻo thuần khiết chính là đối tượng yêu thầm của Dung Y thời sinh viên, thậm chí cô còn tưởng tượng đến cảnh mình hẹn hò với Ân Nhã, không ngờ có một ngày lại thành sự thật.
Hình như cô không có lý do gì để từ chối cả.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của năm, Dung Y thay quần áo đến công ty. Gần đến năm mới, xe cộ đông nghìn nghịt, mỗi con đường đều tắc thành hàng dài. Cũng may cô đi xe đạp, cuối cùng vui vẻ len lỏi như con thoi, liếc nhìn dòng xe đắt tiền bằng nửa con mắt.
Ân Nhã vẫn luôn muốn mua xe cho cô, thế nhưng cô mãi không thi đậu được bằng lái, lần lữa hết năm này sang năm khác. Dù sao Dung Y cũng không gấp gáp, vả lại đi xe đạp cũng rất tốt.
Lúc sắp đến công ty, Dung Y như có linh cảm, bỗng nhiên quay đầu nhìn. Trong đám đông ở con đường đối diện có một người đàn ông đang nhìn về phía cô. Nhìn anh rất già dặn, cằm lún phún râu. Anh có đôi mắt sâu thẳm trầm lắng, con ngươi như viên ngọc trai đen bị chôn vùi trong nơi sâu thẳm của đại dương, tưởng chừng như muốn hút người khác vào. Xung quanh có rất nhiều người, nhưng anh hiện rõ vẻ cô độc lẻ loi…
Cô làm thư kí hành chính ở công ty đầu tư của Ân Nhã, các đồng nghiệp đối xử với cô rất khách sáo, bởi vì cô được coi như bà chủ. Nhưng vị trí này không hề nhàn rỗi chút nào, rất hay phải đi theo Ân Nhã tiếp khách xã giao. Cô thường xuyên nghi ngờ Ân Nhã lấy việc công làm việc tư, vì anh rất thích kéo cô ra giới thiệu:
Đây là vợ tôi, lát nữa đừng chuốc tôi say, nếu không về nhà tôi sẽ bị quỳ trên ván giặt quần áo mất.

Làm cho tất cả mọi người trong giới đều đồn cô như hổ cái, nói cô theo sát Ân Nhã hai tư trên hai tư tiếng. Đến nỗi ai cũng như quen biết cô, có lúc Ân Nhã còn chưa nói, đối phương đã cười cướp lời:
Tôi biết, đây là vợ anh.

Chỉ có một lần gặp ông chủ họ Dịch, vừa thấy cô liền hét:
Chị dâu
. Lần đầu tiên có người gọi cô như thế, Ân Nhã tuy rằng rất giỏi nhưng tuổi đời còn mỏng, ngay cả Dung Y cùng lắm cũng chỉ bị người khác gọi là
chị Dung
, từ
chị dâu
nghe khá mới lạ, Ân Nhã không thích cách xưng hô này, lập tức thôi cười, nghiêm mặt nói:
Trước mặt ông chủ Dịch, tôi chỉ là hậu bối, sao ông lại xưng hô như thế với bạn gái tôi chứ?


Đừng nhìn.
Không biết Ân Nhã đã xuất hiện từ lúc nào, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Trong vòng tay ấm áp của Ân Nhã cô nhắm mắt lại, trong bóng tối hiện lên ánh mắt lúc sắp chết của người đó, vô cùng đau buồn, vô cùng bi thương…
Có lẽ cả đời này cô sẽ không quên được.
Ngày hôm sau, cô và Ân Nhã về quê ăn Tết.
Đám đông đang nói gì đó, Dung Y không nghe lọt một câu, cô chỉ nhìn anh đang đi về phía cô.
Anh đến trước mặt cô, đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt cô. Thế nhưng bàn tay mới giơ ra giữa không trung, anh đột ngột ngã quỵ, Dung Y lúc này mới nhận ra sau lưng anh là vệt máu dài vô tận.
Anh bị thương, chảy rất nhiều máu, nhưng lại không đi bệnh viện, cũng không biết đi từ đâu đến, đi thẳng đến trước mặt cô.
Chết một người, nhưng là một người không liên quan, cuộc sống của cô không có gì thay đổi.
Trên đài radio đưa tin vụ việc này. Nghe nói đàn anh xã hội đen Trần Dịch Thần vì đã đứng ra làm nhân chứng chỉ điểm lão đại của bọn họ, nên vừa ra tù thì bị ám sát.

Đổi sang âm nhạc nghe đi.
Cô thở dài, không hiểu sao trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Ân Nhã mở một công ty đầu tư, rất có mắt nhìn, rất nhiều người tôn anh là
Cổ Thần
. Cả Dung Y cũng rất bái phục anh, anh thường xuyên trêu ghẹo cô:
Anh thích nhất là ánh mắt sùng bái khi em nhìn anh, nào, tiếp tục nhìn đi em.
Làm cho Dung Y cười ngặt nghẽo.
Nghĩ kĩ lại, không phải cô không hạnh phúc, nỗi buồn đến bất chợt vô cùng kì lạ.
Trong lúc xuất thần, Ân Nhã gọi điện đến:
Dậy chưa? Ngày cuối cùng đi làm không phải em muốn trốn việc đấy chứ?

Dung Y dừng lại ngơ ngác nhìn anh.
Anh đi về phía cô.
Chỉ có mình anh đang đi tới, đang là đèn đỏ, vậy mà không biết hiểu sao, xe cô hai bên đều dừng lại, như đang nhường đường cho anh. Anh đi rất chậm, bước từng bước không khác gì đi trên lưỡi dao, song ánh mắt anh vẫn luôn phẳng lặng.
Đến chiều tối mới về tới nhà.
Bố mẹ cô đối xử với Ân Nhã rất nhiệt tình, coi anh không khác gì con rể.
Cô về phòng mở hành lí ra xếp đồ, lúc mở ngăn kéo vô tình tìm thấy cuốn nhật kí thời đại học, trang cuối cùng có nét chữ thanh tú:
Anh thích em
. Kí tên một chữ
Thần.

Nước mắt Dung Y đột nhiên rơi xuống, dường như đã kìm nén rất lâu, không thể nào ngừng lại được.

Ở một thế giới khác.


Em nằm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy anh thành lão đại xã hội đen, ai ai cũng gọi anh là anh Thần. Em là bạn gái của anh, nhưng sau đó anh nghi ngờ em là nội gián của cảnh sát,
đá
em luôn…


Trần Dịch Thần nghe xong phá lên cười lớn:
Anh là đại luật sư bảo vệ chính nghĩa, em đừng phá hoại hình tượng của anh chứ.
Nói rồi anh dí nhẹ vào mũi cô:
Nằm mơ chỉ là nằm mơ mà thôi, nếu anh là xã hội đen thật, nghi ngờ em là cảnh sát, chẳng lẽ không bắn chết em. Trong phim
Vô gian đạo
là như thế đấy.


Dung Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mặt trời chói chang, vành mắt nóng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.