Chương 102: Khinh thường
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1328 chữ
- 2021-12-31 04:51:00
Tôi không nói gì, mau chóng cầm những bộ quần áo mình có thể mặc ra.
Ấy! Cô đừng động bàn tay bẩn thỉu của cô vào quần áo! Tay cô bẩn quá! Cổ động vào thì chúng tôi còn bán cho ai?
Nữ nhân viên tức giận đùng đùng, nhưng cô ta cũng không dám động vào tôi, vừa là sợ bẩn tay, vừa là trong tay tôi còn đang ôm một đứa bé mới sinh.
Cô ta tức giận nói:
Cô mà còn làm thế, tôi, tôi sẽ báo cảnh sát! Cô đang ôm trên tay cái thứ gì? Là đứa trẻ lấy từ đâu ra? Cô là kẻ buôn bán trẻ em!
Lúc này, cô ta đã lập cà lập cập lôi điện thoại ra.
Tôi đương nhiên là sợ cảnh sát.
Cho nên tôi đi về phía cô ta, cô ta hít một hơi sâu, cũng may mà cô ta cũng có thần kinh thép, nên không đến nỗi bị tôi dọa cho mất mật.
Nhưng tôi không có ý định dọa dẫm gì cô ta, mà lôi điện thoại ra, cạch một tiếng, đặt lên quầy thu ngân.
Tính tiền.
Tôi điềm tĩnh nói.
Lúc này cô ta mới hoàn hồn, trân trân nhìn tôi:
Cô có tiền không?
Tôi hừ một tiếng:
Cô cần biết tôi có tiền làm gì?
Những bộ quần áo này rất đắt.
Tôi trả được, tính tiền!
Sắc mặt cô ta vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cầm máy quét mã để tính tiền, lần này tôi lấy khá nhiều quần áo, cũng phải hơn chục chiếc.
Nhân viên cửa hàng sau khi quét mã xong, nói:
Tổng cộng 2347 tệ.
Điện thoại là của Tiểu Phấn, tài khoản cũng là của cô ta, tôi cũng không sợ dùng tài khoản của cô ta bị cảnh sát hỏi han đến, bên trong có mười vạn tiền tiết kiệm, tạm thời đủ cho hai mẹ con tôi duy trì một thời gian.
Tôi thanh toán xong, ngồi trên ghế dỗ con trai, lúc này cô nhân viên đó cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn gói lại quần áo cho tôi, tiếp đó mang đến cho tôi.
Khi ra khỏi tiệm, tôi còn nghe tiếng cô ta vắng lại:
Trời ạ, bây giờ đến ngay cả ăn xin còn nhiều tiền hơn cả mình, mình còn khổ sở đi làm mỗi ngày thế này?
Tôi:
...
Tiếp đó, tôi lại đi đến cửa hàng đồ mẹ và bé, mua một vài đồ dùng cần thiết.
Không ngờ bên ngoài ai cũng giống nhau, khi nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên là đuổi tôi đi, nhưng đợi tôi thanh toán xong, thì lại như biển thành con người khác.
Tôi không dám ở lâu bên ngoài, cho nên cũng không lựa chọn quá tỉ mỉ, nhặt một vài thứ mình với con cần thiết, rồi rời khỏi đó.
Tôi chọn một nhà trọ nhỏ ít người biết để ở.
Chẳng phải chỉ có tôi, đến ngay cả con trai tôi cũng phải tắm táp cho nó.
Mà khi tắm rửa cho đứa trẻ này xong, tôi cũng ngây ra.
Thật nhiều lời muốn thốt ra, mà lại không biết nói sao.
Thật muốn chửi thề, nhưng lại ngại không muốn dùng mấy từ đó trên người đứa trẻ.
Tại sao ư? Bởi vì...
Tôi tưởng là con trai, kết quả lại là một bé gái.
Á á!! Á á á!!! Điều mà tôi lo sợ, thực sự đã đến! Mà điều làm tôi không biết nên khóc hay nên cười là đứa trẻ này đã sinh ra đến ngày thứ ba rồi, bò qua bò lại trên người tôi, mà giờ tôi mới phát hiện nó hóa ra là một bé gái...
Xem ra hai chúng ta không xứng làm cha mẹ của con...
Tôi thở dài nói.
Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong nước, ban ngày nó là một đứa trẻ sơ sinh bình thường, các đặc tính đều là của một đứa trẻ vừa sinh, hai mắt nhắm nghiền, nó dành nhiều thời gian để ngủ, mà không giống khi về đêm, có thể hiểu được tâm tình của người khác.
Cho nên tôi cũng không biết lúc này nó có thể nghe được lời tôi nói hay không.
Nhưng tôi thật sự cảm thấy, đối với đứa trẻ này, tôi và Âm Thao đều có lỗi.
Khi tôi tắm rửa cho mình và con xong xuôi, ngoài cửa bị người ta đạp mở bung ra! Tôi vội vàng gọi cô cà lãm.
Cô cà lăm nhanh chóng nhập vào người tôi.
Tôi ngay lập tức trấn tĩnh lại, có ma nhập trong người, tôi có thể mượn chút khả năng mê hoặc của hồn ma, làm cho người thường không nhìn thấy bề ngoài thực sự của tôi.
Có thể thô lỗ xông vào thế này, chắc chỉ có cảnh sát.
Họ xông vào, dùng vũ khí hướng về phía tôi, tôi hét lên:
Đừng động vào tôi, tôi đang ôm trẻ con!
Thế là họ không dám động đến tôi.
Đặt đứa trẻ xuống!
Cảnh sát gằn lên.
Được.
Tôi ngoan ngoãn phối hợp, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống, có một cảnh sát muốn đến ôm lấy đứa trẻ, những đứa trẻ này vừa sinh ra đã có tố chất của hỗn thế Ma Vương, cảnh sát còn chưa ôm được nó lên, vừa động một cái, nó đã khóc om trời lên, làm cho cảnh sát giật thót mình.
Vừa nhìn đã biết anh ta là một người đàn ông ngốc nghếch chưa có bạn gái.
Tôi nhẹ nhàng nói:
Để tôi ôm nó?
Thể là trước những con mắt trừng trừng đó, tôi nhẹ nhàng ôm nó lên, khi tôi vừa ôm nó lên, đứa trẻ không khóc nữa.
Thể là mấy người cảnh sát chỉ biết nhìn nhau.
Một lúc sau, mới có người hỏi:
Đứa trẻ, là con của cô?
Đương nhiên.
Tôi điềm nhiên nhìn mấy người họ, nhẹ nhàng lại có chút lạnh lùng:
Đứa trẻ là tôi sinh, chẳng lẽ đi ăn cướp ở đâu? Tôi còn muốn biết, các anh xông vào đây là ý gì? Bắt thổ phỉ hay sao? Tôi chỉ là một phụ nữ đem theo con nhỏ, làm gì cầu kết làm loạn với ai? Các anh xông vào đây, chĩa súng về phía tôi, là có ý gì? Có quy định nào, cảnh sát có thể tùy tiện xông vào phòng của người khác, còn chĩa súng vào người dân vô tội?
Tôi chỉ trích họ xong, lúc đó, xuống nước chính là cảnh sát.
Họ xấu hổ thu súng về, cho dù lý do họ xông vào là truy bắt tội phạm đào tẩu La Hy, hay đến điều tra kẻ tình nghi buôn bán trẻ em thì bây giờ lại thành ra họ hết lý lẽ.
Họ ngại ngùng thu súng và còng tay lại, ngắc ngữ nói:
Chúng tôi...
đến để kiểm tra chứng minh thư...
Chưa đợi họ nói xong, tôi đã ngắt lời:
Chỉ là kiểm tra chứng minh thư mà cũng cần xông vào nhà dân thể này? Các anh thuộc khu nào? Tôi muốn khiếu nại.
Cảnh sát sững người ra, họ không nghĩ là đá phải một tấm sắt cứng.
Một lúc sau, bên cạnh đó một cảnh sát lanh lẹ hơn phản ứng lại, mặt anh ta đanh lại, giọng đanh thép:
Kiểm tra chứng minh thư thì là kiểm tra chứng minh thư, làm gì có chuyện được hay không? Đưa chứng minh thư của cô ra đây! Nhanh lên!
Người cảnh sát lúc đầu giờ mới phản ứng lại, tiếp lời nói:
Đúng! Đưa chứng minh thư của cô ra đây!
Tôi bật cười:
Anh xem, trên người tôi lúc này giống với có chứng minh thư hay sao?
Đây là nhà vệ sinh.
Tôi đang mặc áo bông tắm, tóc ươn ướt, người vẫn còn chưa khô hẳn, rõ ràng là vừa tắm xong, ai đi tắm mà mang theo chứng minh thư đâu? Tôi hất hất hàm, chỉ ra ngoài:
Chứng minh thư của tôi ở bên ngoài.