Chương 103: Người phụ nữ trong câu chuyện ma quỷ
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1290 chữ
- 2021-12-31 04:51:00
Họ vẫn có ý cảnh giác tôi, khi tôi muốn bước ra ngoài, còn có người giơ tay chặn lại, nhưng tôi ưỡn ngực cố bước thì họ cũng chỉ còn cách bỏ tay ra.
Tôi cười khẽ, bước ra ngoài.
Chứng minh thư, đương nhiên là tôi không có rồi.
Tôi ở trong bệnh viện tâm thần, chứng minh thư đương nhiên là vật tôi không cần thiết.
Cho dù có để trên người, thì với thân phận
La Hy
, đương nhiên cũng không thể dùng được.
Tôi tìm hồi lâu trên giường, cuối cùng cũng tìm thấy một cái thẻ gần giống chứng minh thư, đưa cho cảnh sát, đồng thời cùng lúc đó, sử dụng năng lực của cô cà lăm, làm chút thuật che mắt.
Đây là chứng minh thư,
Đây là chứng minh thư,
Đây là chứng minh thư, Tôi không ngừng niệm niệm trong lòng, đây là lần đầu tiên tôi với cô cà lăm cùng nhau sử dụng khả năng này của cô ta, cũng không biết là có thành công hay không, cho nên trong lòng tôi vô cùng lo lắng.
Cảnh sát nhìn
chứng minh thư
, dường như cũng không nhìn ra có vấn đề gì, anh ta nhướng mắt lên, như đang thẩm vấn:
Tên cô là gì?
Tôi hỏi ngược lại:
Trên chứng minh thư không có hay sao?
Tôi hỏi cô.
Tôi lườm anh ta một cái, trong bụng đã định sẵn:
Hạ Doanh Doanh.
Số chứng minh nhân dân?
520131XXXXXXXXXXX
Tôi tuôn ra một tràng:
Trước đây bị kiểm tra chứng minh thư, có phải kiểm tra như thế này đâu! Các anh thật sự là cảnh sát? Nói cho tôi nghe, các anh thuộc cục nào? Tên là gì? Số hiệu là bao nhiêu? Tôi muốn khiếu nại!
Họ lại dùng cách vừa nãy dọa tôi:
Kiểm tra thân phận! Cô phối hợp một chút đi!
Hứ.
Tôi trợn trắng mắt, cầm điện thoại, bấm 110.
Họ cũng không còn lý lẽ nào, đương nhiên không dám để tôi gọi cảnh sát, thế là có người cướp lại chiếc điện thoại.
Lúc đó họ mới biết tôi là người khó nhằn, thế là họ thay đổi thái độ, móc ra thẻ ngành của họ, dùng ngữ khí thương lượng với tôi:
Xin lỗi, cô Hạ, chúng tôi thật sự là cảnh sát, chỉ là nhận được cuộc gọi, nói có người ăn mặc xộc xệch xuất hiện ở tiệm quần áo, còn ôm theo một đứa trẻ mới sinh mấy ngày, nghi là bắt cóc trẻ em, cho nên mới điều tra thân phận...
Tôi mặc gì thì phạm pháp hay sao?
Không phạm pháp.
Nhưng, để tránh rắc rối, cô có thể cung cấp giấy chứng sinh?
Tôi hừ một tiếng:
Tôi sinh nó ở nhà vệ sinh công cộng, làm gì có giấy chứng sinh?
Nhà vệ sinh công cộng?
Ừ.
Tôi nói:
Bởi khi sinh con, bên cạnh không có ai giúp đỡ, cho nên tôi mới bẩn thỉu như thế, cả người toàn mùi hôi hám, nhìn giống với ăn xin, vậy có vấn đề gì không?
Ừm...
Chồng cổ đâu?
Chết rồi.
Cảnh sát lại thận trọng hỏi:
Có phiền nói tên của chồng cô hay không?
Phí Quốc Quân.
Số chứng minh thư?
520131xxxxxxx.
Những thông tin này đều là những thông tin của cô cà lăm khi sinh thời, cho nên có thật có giả, tạm thời thì sẽ không có vấn đề gì.
Thấy tôi trả lời làu làu, cảnh sát đã tạm thời tin tôi là
Hạ Doanh Doanh
.
Họ hỏi:
Cô không may sinh con ở trong nhà vệ sinh, vậy sau khi sinh, tại sao không vào bệnh viện, cũng không về nhà, mà đi mua quần áo ở ngoài tiệm?
Tôi nói:
Chồng tôi bạo hành tôi, tôi trốn thoát từ nhà.
Khi thoát ra, trên người lại không mang nhiều tiền, nên không thể đến bệnh viện, còn vì sợ chồng tôi đuổi theo.
Bị bạo hành, sao cô không báo cảnh sát?
Tôi cười khẩy:
Các anh sẽ quan tâm hay sao? Anh tưởng tôi chưa từng báo cảnh sát? Nhưng các anh lại nói như thế nào? Từ trước đến nay vẫn chỉ khuyên hòa hoãn hòa hoãn.
Cho dù bắt người, cũng chỉ nhốt hắn ta mấy ngày lại ra, rồi lại tiếp tục đánh tôi? Tôi đã bị hắn ta đánh sẩy thai ba lần rồi! Đây là đứa trẻ thứ tư, tôi tuyệt đối không để hắn ta tiếp tục hại chết nó!
Tôi càng nói càng kích động mạnh hơn.
Xem ra, thời gian ở trong viện tâm thần đã làm kỹ năng diễn kịch của tôi ngày càng đẳng cấp!
Rõ là nói chuyện của người khác, mà càng nói càng cho rằng bản thân mình chính là cô cà lăm rồi! Cảnh sát nghe vậy sửng sốt:
Sẩy thai ba lần, đây, đây không phải là chuyện nhỏ.
Cô gái, hay là chúng tôi đưa cô về nhà? Cô vừa sinh con, nếu không nghĩ cho bản thân, thì cũng nghĩ cho con cô, sao lại có thể để nó lưu lạc bên ngoài cùng cô thế này được?
Tôi hừ một tiếng:
Tôi không về!
Không...
Không về nhà chồng cô.
Cô nói với tôi, nhà cha mẹ cô ở đầu, chúng tôi đưa cô về.
Họ cũng theo chồng tôi, tôi về nhà mẹ đẻ, cũng sẽ bị họ đánh chết.
...
Cảnh sát không biết nói gì nữa.
Tôi nói:
Các anh đi đi, tôi muốn ở lại một mình.
Họ cũng không nói gì nữa, chỉ đành thu quân về.
Nghe tiếng bước chân của họ dừng hẳn ở cầu thang, tôi giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thở phào một cái, cô cà lăm thoát ra khỏi người tôi.
Cô ta vốn dĩ yếu ớt, khi ra ngoài thì dáng vẻ sợ hãi đến tội nghiệp.
Hy Hy...
tiếp...
tiếp theo...
chúng...
chúng ta...
nên...
làm...
làm gì?
Cô cà lăm hỏi.
Tôi quẹt mồ hôi, dán một lá bùa hiện hình lên người cô ta nói:
Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi luôn.
Ừ.
Cô ta bắt đầu nhanh tay nhanh chân, thu dọn đồ đạc vào túi hành lý.
Tôi cho đứa trẻ ti ti, sau đó thay quần áo, bỏ cô cà lăm vào ô, rồi mau chóng trả phòng.
Dưới nhà.
Trả phòng.
Tôi đứng ở quầy tiếp tân, nói với ông chủ.
Ông chủ trọ nhìn tôi thắc mắc:
Cô chẳng phải vừa tới hay sao? Sao lại trả phòng sớm thế?
Tôi cười lạnh lẽo, trong lòng muốn nói ông giả vờ làm gì? Cảnh sát đến sớm thế, người báo cảnh sát chắc chắn có ông trong đó! Nhưng bây giờ tôi muốn mau chóng rời đi, tránh cảnh sát nghĩ ra gì đó, điều tra ra điều gì không đúng, lại quay về tìm tôi.
Thế là tôi đặt chiếc ô lên quầy, ông chủ nhìn thấy chiếc ô thì ý thức trở nên mơ hồ.
Thấy ông ta mơ hồ và sẵn sàng nghe lời, thế là tôi hạ thấp giọng nói:
Xóa sạch mọi thông tin về tôi, còn nữa, camera giám sát của nhà nghỉ cũng xóa sạch những nội dung có tôi trong đó.
Vâng...
Ông ta mặt không cảm xúc quay người đi, bắt đầu làm theo những gì tôi nói.
Tôi không kiểm tra lại tất cả các thao tác ông ta làm đã rời đi.
Cũng không biết, đợi đến khi ông ta tỉnh lại, có phát hiện ra điều gì bất thường không? Là ông ta gặp một sản phụ ôm theo đứa trẻ và không nhớ rõ mặt?
Hay là có một người đàn bà đã từng đến, mà thông tin về cô ta đã không cánh mà bay? Hoặc họ sẽ tạo nên một câu chuyện ma quỷ của riêng họ chưa biết chừng.
Nhưng, tôi là người thật.