Chương 104: Trên đường đào thoát
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1163 chữ
- 2021-12-31 04:51:00
Tôi chọn chỗ khuất, kéo rèm xuống, khi không còn ánh nắng chiếu vào chỗ tôi ngồi, thì cô cà lăm thoát ra khỏi cơ thể tôi.
Khi cô ta thoát ra, tự dưng trước mặt tôi tối sầm, may có cô cà lăm đỡ lấy! Đợi khi tôi trở lại bình thường, nhìn qua thấy cô cà lăm lo lắng vạn phần.
Trên xe còn nhiều hành khách, thế là tôi khe khẽ nói với cô cà lăm:
Tôi không sao.
Cô cà lăm:
Vậy cô...
cô tại sao...
lại...
ngất...
Chắc do cô nhập vào tôi lâu, nhưng cũng không thể trách cô.
Yên tâm đi, lên xe thì không còn chuyện gì xảy ra nữa, cũng không cần cô phải nhập vào tôi.
Tôi nghỉ ngơi một chút, sẽ lại không sao cả.
Tôi cố gắng an ủi cô ta.
Hồn ma thuộc âm, người thuộc dương, vốn dĩ sẽ có chút xung khắc.
Bất kể người nào bị ma nhập, cho dù là thời gian dài ngắn, đều bị ma hút đi không ít dương khí, thể nên người đó nhẹ thì bệnh, nặng thì tử vong.
Tôi vừa sinh con, cơ thể còn yếu, mà tần suất để cô cà lăm nhập vào đến bây giờ đã là giới hạn chịu đựng của tôi rồi.
Cô cà lăm giúp tôi rất nhiều, cho nên tôi cũng không muốn nói những điều này cho cô ta nghe, tránh việc cô ta cảm thấy có lỗi.
Tới Từ Gia Trại cũng phải ngồi hai mươi hai tiếng trên xe, sau khi lên xe, tôi liền ngủ luôn, nhưng không ngờ, đứa trẻ này chẳng chịu tha cho tôi, tôi vừa ngủ một lát, nó đã khóc oe oe, làm cho người xung quanh khó chịu, tôi chỉ có thể liên tục nói xin lỗi, rồi quay lưng ra ngoài cho nó bú.
Những đứa trẻ này thật kỳ lạ, nó không ăn sữa, nó vẫn tiếp tục khóc, người ta thì không ngừng mắng nhiếc, tôi vô cùng hoảng, trong đầu chợt lóe lên, tôi cắn đầu ngón tay tóe máu, rồi thử đưa vào miệng nó, cho nó mút! Nhìn đứa trẻ này, tôi không biết là nên vui hay buồn.
Vui, vì nó có thể uống một chút gì đó, và không khóc.
Buồn, vì nó khác người.
Những đứa trẻ khác thì uống sữa, còn nó thì hút máu, chẳng lẽ nó sẽ trở thành con quỷ như Âm Thao đã nói, là sẽ đi hai chúng sinh? Tôi cứ cho rằng mình kiên cường, không lo nghĩ, nhưng thật không ngờ sinh con xong, đột nhiên tôi trở nên âu sầu, cứ nghĩ đến tương lai của đứa trẻ, tôi lại không khỏi cay sống mũi, muốn khóc một trận thật to.
Đứa trẻ này mới có xíu, vừa sinh ra đã phải chịu khổ cùng tôi.
Có thể đã để ý thấy cảm xúc của tôi, tiếng cô cà lăm vang lên trong đầu tôi:
Sao...
sao thế?
Tôi sợ người khác nghe thấy, thể là trả lời lại trong đầu: Không sao.
Cô cà lăm hỏi:
Cô đang...
đang lo lắng...
cho...
đứa trẻ?
Tôi thở dài.
Cô cà lăm cũng thở dài:
Đừng lo lắng, đứa trẻ...
nó sẽ tốt lên thôi...
Tôi buồn bã nói: Ngộ nhỡ không? Cô cà lăm nói:
Tôi...
tôi cũng không biết.
Im lặng...
Một lúc sau, cô cà lăm nói:
Tóm...
lại cũng không thể...
giống với...
cha đứa trẻ, muốn đưa...
nó vào...
chỗ...
chỗ chết chứ?
Tôi nói: Không thể.
Nhưng có thể đó là cách làm tốt nhất.
Nhưng tôi không làm được.
Trước khi gặp nó, tôi cho rằng tôi với một đứa trẻ đột nhiên chào đời là không hề có tình cảm, nhưng sau khi gặp nó, lại ở cùng nhau thời gian càng lâu, tôi càng không nỡ làm đau nó, làm nó đau khổ.
Hồi lâu, tôi mới khổ sở nói với cô cà lăm: Cô cà lăm, chúng ta kết thúc giao ước ở đây đi!
Tại, tại sao?!
Cô cà lăm thất kinh! Tôi nói: Đứa trẻ này nó ăn ma quỷ, cô còn ở cạnh chúng tôi, có phải muốn làm lương khô đi đường? Cô cà lăm nói:
Tôi...
tôi thấy...
đứa trẻ...
rất...
thông minh...
nó...
nó sẽ không...
ăn tôi.
Tôi khổ sở nói: Ai mà biết chắc được? Cô cà lăm nói:
Tôi không...
sợ...
Tôi nói: Rốt cuộc cô có giải cái giao ước này không?! Cô cà lăm:
Không!
Lại gì vậy? Cô ta bị chứng Stockholm hay sao? Thích lệ thuộc vào tôi? Tôi ngoài việc giúp cô ta giết người chồng biến thái, cũng chẳng đối xử tốt đẹp gì với cô ta, tại sao lại trung thành với tôi như vậy? Nhưng dù tôi nói gì, cô cà lăm cũng không chịu bỏ giao ước, chẳng biết làm cách nào, tôi chỉ đành nói: Đi đến đâu, tỉnh đến đó vậy!
Sự việc đã thành ra thế này, nghĩ nhiều cũng chỉ làm mình thêm sầu.
Tôi lại thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại là bởi vì có một vật lành lạnh đang động đậy, mở mắt ra, quả nhiên con bé con đã biến thành quỷ.
Không biết nói thế nào, cái dáng vẻ xấu xí của nó, tôi càng nhìn càng thấy đáng yêu, có thể bởi sau khi biến thành quỷ, những cảm xúc trên mặt nó rất rõ ràng, vui vẻ, tức giận, tôi đều thấy rất rõ; Mà ban ngày nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nó, tôi cũng không biết nó muốn gì.
Tôi liếc nhìn nó, nó đang bám lấy ngực tôi, bám sát vào người tôi, ngậm ngón tay, nhắm mắt ngủ.
Lúc mới đầu tôi còn lo nó đói, lại muốn ăn thịt ma quỷ.
Nhưng trên xe lại chẳng có con ma quỷ nào, muốn ăn thịt ma quỷ, cũng chỉ có...
Tôi bị ý nghĩ này của tôi làm cho kinh sợ! Bây giờ, tôi có thể hiểu được ý mà Âm Thao đã nói! Đúng thế.
Nếu như xung quanh nó không có con ma quỷ nào để ăn, thì người cũng có thể.
Giết người thì sẽ có ma quỷ! Cho nên con nhóc này, không chỉ uy hiếp đến âm gian, mà ngay cả đối với người sống cũng đầy nguy hiểm! Tôi đã sinh ra một đứa trẻ đáng sợ! Nghĩ vậy, tôi lại thấy buồn.
Cũng may mà bây giờ, con nhóc này không hề có biểu lộ gì là nó đang đói, có thể là do đêm qua nó đã ăn thịt một con quỷ.
Có thể nó giống với con trăn, ăn một bữa, có thể nghỉ một tháng không cần ăn.
Nếu mà như thế thì cũng may mắn.
Tôi không phải lo lắng cho nó một ngày ba bữa đều phải ăn thịt ma quỷ, trên đời này làm gì có nhiều ma quỷ đến thế để cho nó ăn.
Người ta nói, con gái ấm áp như chiếc áo ẩm...
Tôi xoa đầu con quỷ nhỏ, không nén được cười khổ một tiếng:
Cũng không biết con có ấm áp như vậy không? Nhưng chỉ cần con bình an vô sự lớn lên là được...