Chương 133: Chiếc xe khách màu đen



Vậy, vậy phải...

làm sao.
Cô cà lăm đưa ánh mắt cầu cứu sang tôi.

Tôi nói:
Cô đi đi.
Cô ta ứa nước mắt lắc đầu.

Tôi nói:
Cô có oán trách tôi, cô đi theo tôi thì sớm muộn gì cũng biến thành oan hồn, vẫn còn muốn giết tôi.

Tôi không đâu.
Cô cà lăm khóc lóc nói.

Tôi nói:
Sẽ đấy.
Cô ta vồ lấy tôi, nắm vào tay tôi, nói:
Hy Hy, cô...

cô biết...

khống chế ma quỷ, cô...

cô có thể chữa trị...

cho tôi!
Tôi bó tay lắc đầu:
Người làm nghề chữa bệnh không thể tự chữa, cô oán hận tôi, tôi không có cách nào chữa cho cô cả.
Cô ta đột nhiên trở nên tuyệt vọng.

Tôi nhìn cô ta nói:
Cô rời xa tôi thì sẽ không còn oán hận nữa.
Cô ta lắc đầu.


Vậy cô muốn gì?
Tôi hỏi.

Cô ta nói:
Rời đi, cô...

tôi có thể...

đi đâu?

Âm tào địa phủ, đầu thai chuyển thế
Cô ta lắc đầu.

Tôi im lặng.

Đuổi cũng chẳng đi, giữ lại cũng nguy hiểm, cô cà lăm theo tôi, oán hận sẽ càng ngày càng nhiều, nếu cô ta hại người, thì đúng là nghiệt duyên, khó quay đầu làm lại.

Tôi đành nhìn cô ta, trong lòng thì lại rất rõ ràng, tôi cần cô ta, chỉ có cô cà lăm nhập vào cơ thể, tôi mới có thể phát huy được uy lực của chiếc roi.

Nhưng tôi cũng rõ hơn ai hết, việc này vốn dĩ là con dao hai lưỡi, chỉ cần trong tâm có tà niệm, thì cuối cùng vẫn chỉ làm sự việc biến thành tồi tệt

Hồi lâu, tôi thấy cô cà lăm không có phản ứng gì, thể là cắn rách đầu ngón tay, gọi ra giao ước trước đây của chúng tôi, thi pháp giải trừ hiệu lực của giao ước ấy, rồi sau đó, tôi ôm đứa trẻ, quay người bước đi.

Lần này, tôi quyết không quay đầu.

Tôi sợ tôi quay đầu thì sẽ không nỡ rời đi.

Tôi ôm đứa trẻ xuống núi.

Trong cái nơi hẻo lánh này, xe khách là phương tiện duy nhất để rời khỏi đây, nhưng với thân phận của tôi, thì tôi không thể đi được.
Ở Trung Quốc, bất kỳ hành khách nào muốn mua được vé xe, vé tàu thì đều cần phải có chứng minh nhân dân mới mua được.

Nếu như trước đây, có cô cà lăm, tôi có thể dùng thuật thôi miên của cô ta, để làm cho người khác nhìn thấy tôi như một người khác, nhưng bây giờ không có cô cà lăm, thì tôi xuất hiện trước mắt người khác chính là tôi hiện giờ, cũng không thể tiếp tục dùng thân phận của Tiểu Phấn để mua vé và làm bất cứ việc gì như trước nữa.

Nhưng không phải là không cách rời khỏi đây.

Theo như tôi biết, những lái xe ở những vùng thể này sẽ có dịch vụ ngoài, cũng giống như mình không cần phải mua vé ở bến, mà bác tài sẽ nhận khách luôn dọc đường, nếu như vậy, tôi có thể lên một xe nào đó giữa đường.

Thế là tôi đứng đợi ở bên ngoài bến xe.

Quả nhiên không lâu sau, liền có một chiếc xe khách màu đen chầm chậm đi ra từ trong bến.

Tôi mau chóng vẫy tay.

Một chốc, chiếc xe khách màu đen đó dừng lại.

Cửa vừa mở, tôi mau chóng cúi đầu bước lên.

Cửa đóng lại.

Xe rời đi.

Tôi không khỏi cảm thấy kỳ quặc, hỏi:
Chuyển này bao nhiêu tiền?
Lái xe nói:
Tùy.

Có thể quét mã thanh toán không? Tôi không mang theo tiền mặt.

Tùy.
Tôi nhíu mày, chưa bao giờ thấy một bác tài xem nhẹ tiền nong thế, sợ là có vấn đề gì đó, thế là tôi hỏi một câu:
Chuyến xe này sẽ đi đến đâu?
Lái xe hỏi:
Cô muốn đi đâu?

Ấy..
Đây chẳng phải là câu tôi nên hỏi hay sao, tôi nghĩ hồi lâu, lại chỉ nghĩ đến từ:
Tùy.
Cười chết mất thôi.

Bây giờ thật sự là từ
Tùy
này cũng có thể khái quát tương lai trước mắt tôi, tôi bây giờ có thể đi đâu được chứ? Cũng có khi tùy duyên, chiếc xe này đi đến đâu thì xuống đến đó.

Lái xe nói:
Cho trẻ em bú thì ngồi hàng cuối cùng.

Đừng nghe, đừng chạm, đừng làm tiếng động gì, trước khi trời sáng thì rời khỏi xe.

Ô.
Tôi thở phào, rồi ngoan ngoãn bước xuống hàng ghế cuối xe, vừa đi được ba bước, đột nhiên nhớ đến việc quan trọng chưa làm, đó chính là...

lộ phí.

Thế là tôi mau chóng hỏi:
Bao nhiêu tiền?

Không cần.



?


Lái xe không nói gì nữa, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy hãi, thế là cũng không hỏi tiếp nữa.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng đứa trẻ, cẩn thận đi xuống cuối xe.

Đi về phía cuối xe, cuối cùng thì tôi cũng phát hiện ra chiếc xe này có gì lạ thường rồi.

Trong xe này, mỗi vị trí đều kéo rèm xe.

Vốn dĩ chiếc xe này đã kín bưng, còn kéo tất cả các rèm vào, cảm giác không gian của chiếc xe hẹp đi rất nhiều, càng thêm khó thở.

Tôi lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Thật không phải kỳ quái bình thường đâu.

Tôi cẩn thận từng bước đi xuống phía hàng ghế cuối, thấy trên xe yên lặng như tờ, ai cũng như đang ngủ, thế là tôi cũng lên giường, vừa muốn kéo rèm, đột nhiên có một cánh tay lạnh lẽo tóm lấy tay tôi.

Tôi giật mình, chỉ thấy cái người đang nắm chặt tay tôi là người lái xe.

Người...

lái...

lái xe? Xe vẫn đang chạy, lái xe sao có thể rời khỏi ghế lái? Hơn nữa, anh ta đến bên cạnh tôi lúc nào? Sao anh ta không phát ra tiếng động? Chỉ thấy anh ta nhìn chăm chăm vào tôi, nói:
Cô đừng mở rèm ra.
Tôi hỏi:
Tại sao?



Chẳng vì sao.
Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trên tay tôi:
Cho nó ăn đi.
WHAT?!!

Con gái tôi còn đang ngủ ngon lành, cũng chẳng tỉnh dậy đòi ăn, anh ta sao có thể quyết định bảo tôi cho nó ăn? Càng huống hồ, anh ta là đàn ông, tôi là phụ nữ, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi làm gì? Chẳng lẽ, anh ta còn muốn nhìn tôi cho con bú??? Khốn nạn thật! Tôi không vui lắm quay người lại, tránh khỏi con mắt đang nhìn chằm chặp vào mình, tức giận nói:
Đứa trẻ không đói.



Cho ăn đi!
Lái xe nói.


Không được!
Tôi bực bội nói.

Lái xe nói:
Nếu cô còn muốn ngồi trên xe này thì mau chóng cho nó ăn.

Nếu không làm ngay lập tức, tôi sẽ vứt cô ra khỏi xe ngay!
Uy hiếp tôi? Thật không ngờ, tôi gặp phải một tên biến thái??
Tôi có thể đưa ông tiền.
Tôi cố nén trước sự nhục mạ, bình tĩnh nói, tôi đâu phải người không trả nổi tiền, dựa vào cái gì mà yêu cầu một cách quái đản như vậy? Lái xe nói:
Tôi không cần tiền.

Biến thái!

Cho nó ăn đi.

.
Tôi cũng bó tay, thật không ngờ lại gặp phải một tên biến thái, thế là tôi đứng dậy, nói to:
Không cần anh vứt tôi xuống, bây giờ tôi sẽ xuống khỏi xe!
Sắc mặt người lái xe biến đổi, bịt miệng tôi lại:
Suyt!
Nhưng dường như là không kịp rồi.

Trong xe nổi lên một trận gió âm, thổi bay các rèm cửa.

Tuy chỉ là gió nhẹ, nhưng cũng đủ để làm bay tất cả các rèm cửa, những
hành khách
lúc ẩn lúc hiện.

Tôi ngạc nhiên phát hiện ra họ đều mặc những bộ quần áo giống hệt nhau, hơn nữa dáng nằm cũng y hệt nhau, đều là hai tay đan vào nhau đặt lên bụng, tư thế nằm cứng đơ như khúc gỗ.
Đây không phải là chiếc xe khách bình thường! Lúc tôi quay đầu muốn hỏi người lái xe chuyện gì xảy ra, tay người lái xe đột nhiên như con lươn luồn ra đằng sau tôi, bàn tay lạnh lẽo đó luồn vào gấu áo của tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.