Chương 134: Lên nhầm xe chở xác
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1443 chữ
- 2021-12-31 04:51:04
Trời ạ!
Tôi tức đến điên cả người, bắt đầu phản kháng, không ngờ cúi xuống lại nhìn thấy cảnh cực kỳ tởm lợm.
Người lái xe nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, lại khát đến mức vục mặt ngay vào ngực tôi, chẳng e dè đã cách một lớp áo! Tôi vô cùng xấu hổ, mau chóng vùng vẫy.
Nhưng hai tay tôi còn đang ôm con gái, hành động cũng không tiện.
Nhưng cho dù hai tay đang được tự do, tôi cũng không thể phản kháng lại một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh.
Lúc vùng vẫy, tôi đột nhiên phát hiện ra túi bên cạnh lộ ra một góc màu vàng, đây chẳng phải là bùa mà tôi vẽ hay sao? Tuy những lá bùa dùng để tấn công đều bị Ôn Như Ca lấy mất, chỉ còn thừa một vài lá bùa bổ trợ, nhưng bây giờ lại hơi có ích!
Tôi tóm lấy lá bùa, dán lên lưng của người lái xe, bấy giờ anh ta mới không động đậy nữa.
Tôi thở phào, mau chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh ta.
Gió nhẹ lướt qua má tôi, giống như là thổi khô mồ hôi cho tôi.
Nhưng lúc này của xe đang đóng thì làm sao có thể có gió được? Đương nhiên là có vấn đề rồi! Tôi quẹt mồ hôi, quay đầu nhìn lại lá bùa trên người lái xe.
Bùa hình nhân.
Thật hay quá.
Nhưng đáng tiếc, bùa hình nhân này phải có một cặp, bắt buộc phải có một vật khác, ví dụ như là người rơm, mới có thể khống chế được người, bây người này đứng đây mà không động đậy cũng chỉ là tạm thời, qua một lúc là anh ta có thể động đậy trở lại.
Tôi mau chóng thu dọn đồ đạc, ôm đứa trẻ, mau chóng bước ra khỏi chỗ đó, muốn trước khi lái xe có thể hoạt động trở lại, thì mau tìm cách xuống xe, tranh bị anh ta...
Nhưng đi được vài bước, tôi bị một luồng gió lạnh thổi vào người như đang cố níu lấy tôi, không ngừng thổi vào người tôi ngăn bước chân của tôi.
Dường như có rất nhiều đôi mắt đang nhìn tôi, nhưng mắt tôi nhìn thấy lúc này vẫn chỉ là hành khách đang nằm ngủ im lìm cùng một tư thế...
Chiếc xe này rốt cuộc là bị làm sao thế? Tôi không kìm được sự tò mò, thò tay ra muốn xem xem những người này rốt cuộc là bị sao? Thế là tôi cứ làm như đã định.
Tôi kéo rèm, phát hiện người nằm trên đó là người chết! Quần áo trên người họ giống nhau, là chiếc áo thọ y màu đen mà người chết mặc.
Trên mặt
cô ta
quét một lớp dầu nền vừa trắng vừa dày, miệng còn bôi một lớp son đỏ kiểu trang điểm cho người chết, người sống cũng không dám dùng màu đỏ này.
Không hiểu sao, lúc này tôi lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Tôi bỏ rèm xuống, hai tay chắp vào nhau, vái nữ thì mấy cái, lầm rầm khấn vái:
Người dương đi qua, vô ý mạo phạm, xin đừng trách tội, xin đừng trách tội..
Vái xong nữ thi này, tôi cũng với khắp lượt xung quanh, cầu xin họ thứ lỗi vì đã mạo phạm.
Sau đó, tôi thay đổi ý định.
Tôi quay người lấy xuống lá bùa trên người người lái xe, anh ta vô cùng phẫn nộ, vừa muốn quay người lại xử lý tôi, tôi liền bình tĩnh nói:
Trên xe có nhiều người chết thế, anh lại làm việc lạ lùng, chẳng lẽ không sợ mạo phạm họ sao?
Người lái xe đảo một vòng tròng mắt, cũng không biết đang nghĩ gì nhưng có vẻ bình tĩnh hơn.
Tôi khe khẽ nói:
Anh này, tôi phải ngồi trên xe của anh, cũng phải rời khỏi nơi này, anh à, tôi cầu xin anh, đưa tôi ra khỏi đây! Tôi sẽ trả anh gấp đôi tiền!
Mặt người lái xe lạnh bằng:
Cô bây giờ phải xuống xe, tôi không cho cô đi nữa!
Nói xong, anh ta giơ tay chỉ vào cửa ra, mặt mũi lạnh băng, dường như không còn cơ hội để đàm phán! Tôi thấy không có cơ hội thương lượng, thể là không khách sáo gì nữa, quật ngay một roi, quấn chặt cổ người đó, chẳng còn tâm thái yếu ớt xin xỏ nữa, tôi nói:
Tôi bắt buộc phải rời đi! Trước khi trời sáng, anh thả tôi xuống là được, xin anh đó.
Xin xỏ quỵ lụy? Không, tôi không còn dùng ngữ khí cầu xin, đối với chuyến xe rời khỏi Từ Gia Trại này, tôi nhất định phải trên cơ.
Cho dù là ma hay người, chỉ cần bỏ roi này quàng vào cổ thì đều sợ hãi.
Người lái xe rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, anh ta nhìn tôi lại nhìn chiếc roi, mặt anh ta trắng bệch không khác gì những cái xác đang nằm ở đây.
Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý hãy tạm biệt cái đầu của mình.
Tôi không khách sáo uy hiếp anh ta.
Anh ta chỉ còn cách gật đầu.
Tôi lúc này mới thu lại chiếc roi.
Còn anh ta lập tức lùi lại hai bước, mặt đầy vẻ sợ hãi.
Tôi thấy anh ta sợ, thì cũng đoán là anh ta sẽ không dám mạo phạm mình, thể là trở về chỗ, kéo chiếc rèm vào, định bụng sẽ nghỉ ngơi một chút.
Nhưng tôi không ngờ chiếc rèm này rất dày và khi kéo vào thì không còn một ánh sáng nào, còn hơi khó chịu vì không thoáng khí, kéo chiếc rèm vào, cảm giác không gian bị nhỏ hẹp, khó thở!
Cũng đúng.
Đây là xe đưa xác người chết, thì rèm xe đương nhiên sẽ không cần phải thoáng khí.
Tôi kéo ra một kẽ hở, muốn có một chút không khí để dễ thở hơn, lúc này mới phát hiện người lái xe đã không còn ở đó, có thể vì sự việc xấu xa không thành nên quay lại để lái xe rồi.
Tôi ôm con nằm xuống.
Thật là kỳ quặc, vừa nãy động thái mạnh vậy, mà không làm nó thức giấc, nó vẫn ngủ ngon như con heo nhỏ, thật chẳng giống nó bình thường.
Tôi vốn định nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng cứ nghĩ đây là xe chở xác, giường trên dưới trái phải đều là người chết, thì cảm giác bất an, thế là tôi móc lá bùa trong túi ra, dùng lửa chiếu sáng.
Tôi nhìn khắp lượt, toàn là những lá bùa tép riu, xem ra muôn yên tâm nghỉ ngơi thì tôi phải vẽ thêm thứ khác rối.
Thế là tôi cầm hai cái lên, lật mặt sau, cắn đầu ngón tay, dùng máu vẽ hai tấm bùa trấn tà, như vậy thì cho dù bên ngoài có là hồn ma vất vưởng hay lũ quỷ nhập tràng cũng không làm gì nổi tôi.
Vẽ xong, tôi bò dậy, đột nhiên một cơn chóng mặt làm tôi lảo đảo, đợi đến khi trở lại bình thường, tôi hít một hơi dài, xem ra gần đây dùng máu quá nhiều, tinh thần không đủ để vẽ thêm loại bùa này nữa, trên đầu ngón tay tôi cũng toàn vết cắn rách da bật máu, tạm thời cũng hết cả chỗ để cắn rồi.
Tôi mở rèm, đang muốn dán bùa lên hai bên cột, thì không ngờ mở rèm ra tôi liền thấy mấy bóng đen đang đứng chằn chặn ở trước mặt! Mặt trắng môi đỏ, chẳng phải là những người đang nằm kia hay sao? Tôi giật nảy mình, đột nhiên một luồng gió âm nổi lên, mắt tôi hoa lên, những người đó lại biến mất.
Biến mất? Tôi dụi dụi mắt, những người trước mặt lại chẳng còn một ai, nhưng vị trí nằm của họ lúc này rèm đang thổi bay bay, như bên trong đó đang có những luồng gió...
Tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Chiếc xe này quả nhiên chẳng bình thường, cũng không phải là chiếc xe đưa xác bình thường...
Bỗng chốc biến mất, đương nhiên là ma rồi.
Cũng may là ma, chứ không phải quỷ nhập tràng.
Đối với tôi, thì quỷ nhập tràng với cương thi thì đều như nhau, vừa mới trải qua một cơn ác mộng ở nhà họ Từ với lão cương thi dao súng bất khả xâm phạm, tôi lúc này không hề muốn đối đầu với mấy cái xác.
Tôi dán bùa lên hai cái cột rồi cẩn thận kéo rèm.
Hy vọng, đêm nay có thể bình yên...