Chương 142: Việc ăn thịt quỷ cũng rất ngầu
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1299 chữ
- 2021-12-31 04:51:05
Đứa bé vừa nằm gọn trong tay tối thì yên tĩnh trở lại.
Tôi nhớ đến tia sáng lúc trước, vội vàng nhìn trán của nó, trán nó bây giờ sáng bóng, chỉ có mấy sợi lông tơ, chứ không có một dấu ấn nào cả.
Rốt cuộc Âm Thao làm gì với đứa trẻ? Hoặc, đây mới chính là lựa chọn tốt nhất? Nếu như để tất cả mọi người đều biết nó khác biệt, thì nó chưa kịp lớn, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Nghĩ đến đây, lòng tôi cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cô dùng thân xác của con mình để nuôi ác quỷ?
Bên cạnh tôi vọng lại một giọng nói không chút thân thiện nào.
Tôi lườm anh ta một cái.
Nói gì kỳ vậy! Thôi được, có thể trên đời này không có linh hồn của đứa trẻ nào có thể giống với nhóc Củ Cải, ai mà nhìn thấy linh hồn của nó thì đều có suy nghĩ như Sầm Cửu Nguyên Tôi muốn giải thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Sầm Cửu Nguyên chẳng qua cũng chỉ là người qua đường, tôi giải thích với anh ta để làm gì? Thế là tôi chẳng nói gì nữa.
Hôm nay cảm ơn anh, nếu như không có anh, tôi và con cũng không xuống khỏi chiếc xe đó.
Tôi thật lòng nói với Sầm Cửu Nguyên:
Nhưng tôi phải nói lời tạm biệt với anh ở đây rồi.
Nếu như lần tới có duyên gặp lại, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này.
Nói xong, tôi quay người đi.
Ấy! Đợi chút!
Sầm Cửu Nguyên đuổi theo, đi ngang với tôi:
Hồi nãy rốt cuộc là sao? Cô ăn thịt ma quỷ?
Tôi không dám trả lời, thể là bước nhanh hơn.
Nhưng cho dù đi nhanh thể nào, bước đi của Sầm Cửu Nguyên vẫn dài hơn tôi, nên anh ta vẫn nhẹ nhàng theo bên cạnh, mà biểu cảm trên mặt anh ta bây giờ là vô cùng có hứng thú:
Cô ăn được thịt quỷ? Đó là bẩm sinh? Hay là sau này luyện mà thành? Đây là một loại thuật pháp mới à?
Tôi:
...
Sầm Cửu Nguyên:
Ấy! Dù sao thì chúng ta cũng vừa cùng nhau trải qua hoạn nạn sinh tử, chẳng lẽ không thể tiết lộ chút cho tôi? Đạo hữu! Đạo hữu có nghe tôi nói không?
Tôi không nén được nữa quay đầu mắng anh ta:
Anh có thể đừng theo tôi được không?
Vừa hét xong, đột nhiên tôi hụt hơi, hai mắt tối sầm, rồi mất đi ý thức...
Cũng không biết là hôn mê bao lâu, đến khi tôi tỉnh lại thì đang ở một nơi lạ lẫm, ngó thấy thì hình như là trong khách sạn.
Rèm kéo kín mít, phòng không có tí ánh sáng nào.
Đứa trẻ khóc oa oa bên cạnh, nghe tiếng khóc đến xé lòng.
Tôi ngay lập tức nhảy xuống giường, đập vào mắt là khuôn mặt khổ sở tiều quy hốc hác, đầu tóc rối bù của một người đàn ông.
Anh ta nhìn tôi một cái, như tìm thấy một tia hy vọng:
Cuối cùng thì cô cũng tỉnh!
Nói xong, anh ta liền nhét ngay đứa bé vào tay tôi, ngay lập tức bắn ra xa, tốc độ còn nhanh hơn là khi gặp ma.
Tôi không biết tôi ngủ bao lâu, nhưng tôi biết mình đã ngủ rất lâu, đứa bé lâu quá rồi không được ăn sữa, chắc chắn là đang rất đói, thế là tôi ôm lấy đứa trẻ đi vào phòng vệ sinh.
Đợi cho nó ăn xong, tôi mới bước ra.
Vừa ra đã thấy Sầm Cửu Nguyên đứng ở ngoài cửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào tôi:
Đứa trẻ của cô phổi của nó quá to, khóc cả đêm mà không ngừng lại để thở nữa, nó...
thật sự là con người?
Đúng.
Tôi nói.
Sầm Cửu Nguyên:
Một con người tại sao lại có linh hồn của quỷ dữ
.
Tôi nói:
Anh chưa nhìn thấy linh hồn nó như thế nào hay sao? Anh dựa vào cái gì mà nói linh hồn của nó là quỷ dữ?
Khóe miệng Sầm Cửu Nguyên giật giật:
Dù sao, linh hồn của người chắc chắn không giống với nó!
Tôi đuối lý, không nói gì được nữa, cúi đầu rồi nói với anh ta:
Hôm nay thật sự cảm ơn anh, lại giúp tôi lần nữa.
Nhưng tôi còn có việc phải làm, phải rời đi, sau này hữu duyên thì gặp lại.
Nói xong, tôi đẩy anh ta ra rồi bước đi.
Nhưng anh ta lôi ra một chiếc bình, trong bình nhấp nháy ánh sáng xanh lục, lòng tôi thắt lại!
Là cô cà lăm! Tên họ Sầm này đã bắt giữ cô cà lăm! Tôi ngay lập tức giơ tay ra cướp, tên họ Sầm lại dựa vào chiều cao của mình, giơ chiếc bình lên cao:
Tôi biết cô muốn đi, nhưng không sao, cho dù có đi đâu, chỉ cần con ma này ở trong tay tôi, thì tôi lúc nào cũng có thể tìm thấy cô! Cô đi đi, đi đi mà!
Anh...
Tôi tức đến giẫm chân lạch bạch trên sàn, hét lên the thé:
Trả cô ta lại cho tôi!
Sầm Cửu Nguyện cười xấu xa:
Chắc không được rồi, người đàn bà như cô, tâm tính lạnh lùng, có nói đạo lý gì với cô cũng vô ích, trong tay tôi nhất định phải có thứ gì đó thì cô mới ngoan ngoãn nói chuyện với tôi.
Tôi:
...
Sầm Cửu Nguyên lại nói:
Cái cô kia, cô ăn thịt quỷ đánh quỷ đều rất ghê gớm, nhưng pháp thuật của cô lại học chẳng đến nơi đến chốn.
Cô có thể đánh ngất tôi, nhưng sẽ không bao giờ giải được phong ấn này của tôi.
Cô cứ suy nghĩ cho kĩ?
Tôi còn cần suy nghĩ gì đây?
Rốt cuộc là anh muốn thể nào, mới trả cô ta lại cho tôi?
Tôi hỏi.
Sầm Cửu Nguyên nói:
Dạy tôi cách ăn thịt quỷ.
Tôi ngay lập tức nói:
Tôi không biết.
Không, cô biết! Lúc cô ngủ, con quỷ này cái gì cũng nói cho tôi biết hết rồi, tôi biết cô tu luyện pháp thuật kỳ quái nào đó, mới có thể ăn thịt quỷ.
Đến cả con của cô, bởi vì cô ăn quá nhiều quỷ, cho nên mới biến nó thành quái thai! Đã là tu luyện thì cô không thể chia sẻ cho tôi biết được hay sao?
Sầm Cửu Nguyên hứng thú nói.
Tôi:
...
Chẳng lẽ điều gì cô cà lăm cũng nói cho tên họ Sầm này nghe? May mắn là cô cà lăm không biết nhiều việc của tôi, đương nhiên không biết được Mạnh Trần đã lưu lại công thức trên tường, cũng không biết việc tôi ăn thịt quỷ hoàn toàn là do tôi đang mang thai đứa trẻ này, chứ không phải tu luyện, nếu không cũng sẽ tiết lộ toàn bộ những điều này cho tên họ Sầm biết! Tôi nhìn Sầm Cửu Nguyên vênh váo tự đắc, biết mình không thể nhẹ nhàng mà rút êm, thể là nói:
Anh cũng biết hình dáng của con gái tôi rồi.
Tu luyện pháp thuật này sẽ mang đến hậu quả khó lường.
Chẳng lẽ anh vẫn muốn tu luyện hay sao?
Hai mắt Sầm Cửu Nguyên lấp lánh:
Có thể ăn thịt quỷ rất ngầu! Làm gì có gì mà không tốt? Sau này đến con của mình cũng trở nên lợi hại như thế, đưa nó ra ngoài, mát cả lòng ấy chứ.
Há...?!!
Tôi, không nghe nhầm chứ? Những điều mà tôi thấy hối hận và đáng tiếc nhất trong cuộc đời, giờ đây lại có người cho là việc này rất ngầu, rất đáng khoe khoang??