Chương 158: Cô gái thích cười thì nhiều may mắn
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1256 chữ
- 2021-12-31 04:51:07
Sau khi lên xe, người đàn ông cười như được mùa:
Con mắt laser! Dị nhân thật sự tồn tại! X-men là có thật! Giữ lại đứa bé này, không biết chừng có thể gặp giáo sư X! Thật là ngầu quá đi, anh bỗng nhiên thấy thích đứa bé này rồi!
Ái Linh lại nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn người bị tâm thần:
Phim là phim, sao có thể thành thật được?
Không, không, không, vũ trụ Marvel là có thật, giáo sư X là có thật, người sói, Storm, Phoenix (Jean Grey)... họ chắc chắn đều sẽ tới, waaa!
Người đàn ông cười thích thú, khởi động xe.
Ái Linh ngán ngẩm lắc lắc đầu, người đàn ông của cô ta cứ như đứa bé chưa chịu lớn, cực hiếu kỳ và muốn tìm thấy sự kích thích trong thế giới này. Mà cô ta bây giờ chỉ nghĩ đứa bé kỳ lạ hơi giống với trong phim, nhưng dù sao phim vẫn là phim, cô ta chẳng nghĩ như chồng là trên đời thật sự có dị nhân.
Họ trở về nhà, thái độ người đàn ông với đứa bé thay đổi một trăm tám mươi độ, anh ta chủ động ôm lấy nó, suốt chặng đường đi tâm sự với nó bao nhiêu là chuyện ngốc nghếch.
Vừa vào nhà, đứa bé đột nhiên khóc ré lên.
Nó vùng vẫy, chỉ vào con mèo đen, tay nó còn ra hiệu đánh chừa con mèo.
Người đàn ông bật cười, nhíu mày trêu vợ:
Cô nhóc này ghi hận quá thể, nó còn nhớ những lời của em ở bệnh viện, giờ thì bảo em đi đánh chừa Mạc Mạc kìa.
Trong lòng Ái Linh thấy buồn khổ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía con mèo đen.
Khẹc!
Con mèo đen dường như nghe hiểu tiếng người, gầm gừ dựng lông đuôi, lùi lại phía sau, khi thấy chủ nhân đi đến trước mặt, nó đột nhiên hiểu ra điều gì, quay người bỏ chạy!
Mạc Mạc, đừng chạy!
Ái Linh đuổi theo.
Nhìn thấy mèo chạy trước người chạy sau, người đàn ông lắc đầu:
Ngốc nghếch!
Khì khì...
Nhóc Củ Cải đột nhiên bật cười.
Người đàn ông khựng lại, không dám tin là nghe thấy gì.
Nhưng đó là sự thật, anh ta nghe thấy đứa bé cười!
Khóc hai ngày hai đêm, giờ mới được nghe thấy tiếng cười của nó.
Anh ta vui sướng ôm nó vào lòng, thấy cái mặt phúng phính của nó khi cười rất đáng yêu, không ngại ngần, anh ta cúi mặt thơm lên má nó một cái:
Cười là được rồi, pa pa nói cho con nghe, một cô gái hay cười thì nhiều may mắn lắm đấy, cho nên con phải giữ nụ cười của mình nhé.
...
Từ đó, nhóc Củ Cải cứ thế ở lại với đôi vợ chồng trẻ.
Mà tôi cuối cùng cũng nghe Ái Linh gọi tên chồng cô ta là La Chương, đúng là duyên phận, đứa bé theo gia đình này lại không phải thay tên đổi họ.
La Chương giống như một đứa trẻ, sau khi mở con mắt laser của đứa bé ra thì anh ta luôn nghĩ không nên để lãng phí một thiên tài như vậy, lúc nào anh ta cũng mơ mộng là X-men sẽ đem nó đi. Đương nhiên, đó chỉ là phim, đợi mấy ngày mà không thấy có giáo sư X đến đón đứa bé, thế là anh ta định tự mình huấn luyện nó, lúc nào vợ anh ta không để ý thì anh ta sẽ bế đứa bé đến khu vườn gần đó, len lén bỏ tấm che mắt xuống...
Nhưng lúc nào anh ta cũng bị vợ kịp thời phát hiện và ngăn lại, thậm chí còn bị mắng té tát!
Sau khi tìm cách huấn luyện không được, La Chương lại nghĩ đến kế hoạch B.
Đó chính là...
Huấn luyện đứa bé thành fan của Marvel!
Thế là, khi nào anh ta rảnh, liền bế đứa bé cùng xem phim điện ảnh, phim hoạt hình Marvel...
Cũng kỳ lạ, đứa bé này tuy đã bịt mắt lại, nhưng nó dường như vẫn nhìn thấy mọi thứ, phim điện ảnh thì không hấp dẫn nó bằng phim hoạt hình.
Mỗi phân cảnh nào đáng sợ thì nó vẫn sợ, cảnh buồn cười thì nó cười khanh khách, lúc căng thẳng thì nó trở nên căng thẳng vô cùng.
Con dùng con mắt nào để xem vậy? Hay con có thiên nhãn, hay tâm nhãn? Vậy thì cũng thật là thần kỳ à nha.
La Chương nói với đứa bé.
Đứa bé nghiêng đầu, dường như nó không hiểu ý anh ta nói.
...
Sau này La Chương phát hiện ra đứa bé dường như chưa bao giờ được đi tiêm phòng, thế là anh ta đem nó đi tiêm, vừa càu nhàu mẹ đứa bé không có trách nhiệm, lại vừa giữ nó để tiêm.
Nhưng, dù sao thì đứa bé này cũng không phải đứa bé bình thường.
Khi nó bị sợ hãi thì theo bản năng nó sẽ mở to mắt. Mà lúc nó mở to mắt thì đương nhiên là hậu quả vô cùng khủng khiếp!
Sau bao nhiêu chuyện, La Chương cuối cùng cũng đồng ý cho bệnh viện mở một cuộc nghiên cứu cho đứa bé, nhưng mong muốn là đứa bé có thể mạnh khỏe, được tiêm phòng cẩn thận và đặc biệt là: Phải giữ bí mật!
Từ đó về sau, La Chương ngày nào cũng phải đem đứa bé đến để kiểm tra, bởi vì họ đều biết sức mạnh của nó, nên khi khám và lấy mẫu máu, hay sử dụng máy kiểm tra thì đều làm cực kỳ cẩn thận...
...
Lúc này, La Chương vừa từ viện đi ra.
Hôm nay xe của anh ta đang để ở xưởng sửa chữa, cho nên anh ta phải bế đứa bé đi lấy xe, rồi mới trở về nhà.
Khi đi qua ngã tư...
Ê!
Đột nhiên có một người gọi anh ta.
Anh ta dừng lại, chỉ thấy một người đang bày đồ nghề xem bói, người đó tuổi tác không già lắm, còn chưa đến ba mươi, nhưng đang mặc một chiếc áo dài thân màu xám, đội mũ tròn và đeo một cặp kính râm, giống như bị mù.
Cô nhóc này không phải người thường, anh nuôi nó, e rằng sớm muộn gì cũng rước họa vào thân!
Người đó nói.
Cô nhóc này?
La Chương cúi đầu nhìn đứa bé, ngay lập tức hiểu ra:
À, à!! Hóa ra anh không phải mù! Anh nhìn thấy tôi đang bế trên tay là bé trai hay bé gái!!
Người đó cúi đầu cười, cũng không ngẩng lên, không biết là anh ta mù thật hay giả:
Tôi nhìn ra được, cho nên, hôm nay tôi đợi anh ở đây, đợi anh tự tìm đến. Nếu anh tin tôi, tôi sẽ hóa giải giúp anh.
Tôi tin anh thế quái nào được!
La Chương nguýt một cái.
Thầy bói mù cười nói:
Ở đây có ba người thì có một con quỷ!
Anh đừng dọa tôi, tôi nhát gan, không chịu được khi bị dọa đâu!
La Chương nói.
Thầy bói mù nói:
Anh ăn cùng ở cùng một con quỷ cả tháng nay còn chưa sợ, nay tôi vừa nói thì lại sợ?
Ăn cùng ở cùng cả tháng nay? Có không? Làm gì có? Sao tôi không biết? Tôi chẳng thấy có gì khác lạ?
La Chương hiếu kỳ hỏi.
Còn phải hỏi sao? Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
Thầy bói mù chỉ tay và chỉ thẳng vào nhóc Củ Cải!