Chương 159: Ma nhãn bị nguyền rủa (1)


La chương giật thót, cúi đầu nhìn đứa bé vô tội trên tay, ngay lập tức lườm nguýt lại:
Vợ tôi nói ngày ngày tôi tơ tưởng đến con mắt laser thì vô cùng hoang đường, ha ha, anh bạn, anh còn hoang đường hơn cả tôi đấy!


Thầy bói mù cười, tuy nói là hoang đường, nhưng anh ta thì chắc như đinh đóng cột:
Nó không phải có con mắt laser, mà là ma nhãn bị nguyền rủa. Nếu như tôi không nhầm thì đôi mắt này của nó là từ bố đẻ của nó mà có.


La Chương khựng lại, nói:
Tôi chính là bố đứa bé!



Không, anh không phải. Số phận đứa bé này không thuộc dương gian, cho nên bố nó là quỷ, mà anh lại chỉ là một người bình thường.



Vớ vẩn!
La Chương hoàn toàn không tin, anh ta có thể tin vào phim ảnh, nhưng hoàn toàn không tin vào thuyết huyền huyễn ma quỷ, nghe thầy bói nói càng thấy càng ly kỳ, mà hơn nữa lại có một vài điểm đúng, anh ta có dự cảm không lành, không dám nghe tiếp, quay người bỏ đi.

Nhưng anh ta quay người đi, thầy bói liền cao giọng gọi với theo:
LA BỘC! Khi con sinh ra ngày thứ tư, bố đẻ của con đã bẻ răng của con, nhưng lại để lại cho con đôi mắt! Có phải vậy không?


Vớ vẩn!

La Chương nghĩ vậy, nhưng cũng không ngờ, sau khi nghe xong lời thầy bói, đứa bé trên tay bắt đầu vùng vẫy!


Ê, không phải con tin lời ông ta đấy chứ?
La Chương khựng lại, ngạc nhiên nhìn nó.

Thầy bói còn chậm rãi nói:
Bố của con đã nói, ma nhãn này chính là họa, cho nên người đó đã nói đợi con mười tám tuổi, sau khi trưởng thành mới được mở mắt. Điều đó có đúng không?


Nhóc Củ Cải bây giờ đã rướn người lên trên vai của La Chương, dường như muốn chạy đến bên thầy bói đó.

La Chương khổ não trong lòng:
Ê! Không phải con đã hoàn toàn tin lời anh ta nói chứ?


Nhưng những hành động của Củ Cải thì chứng minh là nó đã tin.

Lúc này, thầy bói mù lại nói:
La Bộc, con có muốn biết, bố con là ai? Tại sao lại phải làm vậy không?


Thôi được.

La Chương chịu thua bế đứa bé quay trở lại.

Nhưng khi trở lại, anh ta càng nghĩ càng thấy kỳ lạ:
Đợi chút, tại sao anh biết tên của đứa bé?


Thầy bói mù đắc ý nói:
Tôi bấm ra như vậy.



Anh anh anh... Anh gọi nó là gì?



La Bộc.



Bộc?


Thầy bói mù ngơ ngác:
Chẳng lẽ không phải?


Tiếp đó anh ta bấm ngón tay, tính toán một hồi, mới nói:
Tôi không sai.


Sau đó lại hỏi:
Chẳng lẽ đứa bé này không phải tên là như vậy?


La Chương nói:
Chúng tôi luôn gọi nó là tiểu La Bặc (củ cải).



Ồ, đó là từ đa âm tiết.
Thầy bói mù nói:
Nhưng khi bấm ra thì nói nó tên La Bộc, vậy tên nó chính là như vậy.


La Chương băn khoăn:
Tại sao lại gọi là La Bộc, mà không phải La Bặc?


Thầy bói nói:
Có thể là nghe hay hơn một chút, vì dù sao cái tên La Bặc quá bình thường.


La Chương:
...


Nói vậy cũng đúng, nên anh ta cũng không phản bác lại được gì.

Anh ta đành cúi xuống hỏi:
Thế tên con là La Bộc, hay La Bặc (củ cải) đấy?


Đứa bé chưa biết nói, thế là thầy bói mù nói:
Anh thấy đứa bé phản ứng với cái tên nào hơn thì là nó.


La Chương nghĩ hồi lâu, dường như lúc đứa bé vào nhà anh ta, gọi nó La Bặc thì nó phản ứng không rõ rệt lắm, nhưng hôm nay khi gã thầy bói này gọi nó La Bộc thì nó phản ứng cực kỳ rõ ràng.

Thôi được rồi, anh ta chỉ biết thừa nhận.

Nhưng, anh ta có chút không thoải mái trong lòng:
Thật lắm chuyện...


Đặt cái tên
Củ Cải (La Bặc)
, lại chẳng gọi hẳn là
Củ Cải
, mà lại phải La Bộc mới chịu, thật lắm chuyện!

Vốn La Chương không tin lời thầy bói mù nói, nhưng bây giờ đến tên đứa bé anh ta còn nói đúng, xem ra là không tin không được, thế là, anh ta muốn hỏi kĩ một chút, thân thế của đứa bé và đôi mắt của nó rốt cuộc là như thế nào.


Thôi được, tôi tin rồi. Nếu như anh thần thông quảng đại như thế, thì anh có thể giúp tôi xem, bố mẹ đứa bé đang ở đâu không?
La Chương hỏi.

Thầy bói trầm ngâm vuốt râu:
Anh muốn tôi ngồi đây nói với anh sao?



Chẳng lẽ không được?



Việc nay là thiên cơ, giữa đường giữa chợ thế này, e là... không được tiện lắm?


La Chương hiểu ra:
Tôi hiểu rồi! Xe tôi đang để ở xưởng sửa chữa bên kia đường, tiên sinh, ngài theo tôi, tôi đi lấy xe, rồi chúng ta về nhà tôi nói chuyện.



Được.


Thế là La Chương một tay bế đứa bé, một tay dắt thầy bói mù, đi qua đường, lấy xe và trở về nhà.

Nhưng không ngờ, dường như cửa vừa mở thì con mèo đen lại kêu lên thảm thiết!!


Meo... ngoao...


Âm thanh này còn nghe ghê rợn hơn lúc động dục nữa!

Nhưng khi thầy bói mù lướt ánh mắt lên người nó, con mèo đen dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, nó mau chóng cụp đuôi, liếm mép, sau đó trốn xuống gầm bàn.

Đợi đã,
lướt
?

La Chương nghi ngờ gã thầy bói này chẳng hề mù.


Tiên sinh mời ngồi.
La Chương chỉ sô pha nói.


Ừm.
Thầy bói mù bước qua.

La Chương:
...


Vậy là giả mù rồi!

Nhưng, cuộc sống mà, có thể kiếm được mối làm ăn không dễ, anh ta cũng có thể hiểu được, vì sao gã này giả mù.

La Chương ngồi xuống, đặt đứa bé một bên:
Tiên sinh, bây giờ ngài có thể nói được chưa, bố mẹ của đứa bé đang ở đâu?


Thầy bói mù bấm ngón tay, nói:
Mẹ đã chết, người bố không biết đã đi đâu.


Nghe một câu đơn giản như vậy, La Chương đần người ra, hồi lâu mới phản ứng lại.

Anh ta sớm đã nghĩ kĩ, bố mẹ đứa bé chắc chắn sẽ không quay lại đón nó, chỉ là nghĩ ngộ nhỡ thôi, nhưng khi chính tai mình nghe thấy sự thật này thì anh ta lại không thể chấp nhận được.


Một đứa bé đáng thương.
Anh ta nhìn đứa bé, phát hiện ra mặt nó bắt đầu căng lên, nhớ lúc nó mới được ôm vào nhà, khóc hai ngày hai đêm đều không ngừng lại, mà hôm nay khi nghe tin mẹ đã chết thì nó lại chẳng rơi một giọt lệ?

Đứa bé già giặn trước tuổi làm người ta cảm thấy đau lòng.

Anh ta quay đầu lại, ôm một tia hy vọng:
Vậy bố đứa bé?


Thầy bói mù nói:
Không biết đã đi đâu rồi.



Không phải ngài có thể bấm ra hay sao?



Không phải chuyện gì cũng tính ra được.
Thầy bói mù thở dài, nói.


Thôi được.
La Chương chỉ đành chịu vậy:
Vậy thì ngài có thể nói, mắt của đứa bé này rốt cuộc là có vấn đề gì không?


Thầy bói mù thở dài nói:
Mắt của đứa bé này là ma nhãn bị nguyền rủa, nếu không kịp thời bỏ đi, thì anh, vợ anh và con mèo đen nhà anh đều sẽ chết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.