Chương 160: Ma nhãn bị nguyền rủa (2)



Đừng dọa tôi, tôi nhát gan lắm, không dám nghe mấy lời hù dọa kiểu này!
Khóe miệng La Chương giật giật, nói.

Thầy bói mù lắc đầu nói:
Tôi không hù anh, tôi chỉ nói thật thôi. Từ lúc bắt đầu, tôi đã nói với anh rồi, mẹ của đứa bé này là người, còn bố nó là quỷ. Người và quỷ cùng sinh ra một đứa bé, vốn dĩ là ngược lại với luân thường đạo lý, cho nên từ khi nó sinh ra thì vận mệnh của nó đã vô cùng thảm thương và nó bị nguyền rủa. Vốn nó được mẹ bảo vệ, không ai biết nó có ma nhãn, nhưng cuộc phẫu thuật một tháng trước đã làm cho ma nhãn của nó hiện ra, thế nên, bánh xe vận mệnh của nó đã bắt đầu chuyển động, bi kịch cũng sắp xảy ra.



Như vậy, là tôi đã hại nó?
La Chương nhói đau trong lòng.

Thầy bói mù gật đầu:
Sự việc đã thành ra như vậy, có hối hận cũng không để làm gì, tôi thấy, còn ba ngày nữa, chính là ngày chết của đứa bé. Nếu như nó có thể vượt qua kiếp nạn này thì nó có thể bình yên trưởng thành; nếu như không thể thì... ài!



Cần làm sao để hóa giải nó?
La Chương vội vàng hỏi.


Cái này...
Thầy bói mù vân vê hai ngón tay.

Nói nhiều thế, chẳng phải chỉ vì tiền hay sao!

La Chương khóc không thành tiếng, biết điều nói:
Bao nhiêu tiền?



Mười lăm vạn.


Lời này lại làm cho La Chương bàng hoàng.

Mười lăm vạn.

Tại sao lại phải là mười lăm vạn?

Chẳng lẽ bấm tay mà còn biết mẹ đứa bé để lại bao nhiêu tiền? Vậy thì quá chuẩn nhỉ?!!

La Chương vốn không tin số mệnh, nhưng bây giờ lời nào của gã này cũng trúng phóc, thế là từ không tin thành tin sái cổ.


Còn cần một bữa thịnh soạn.
Thầy bói mù nói xong thì ngại ngùng cười, mà lúc này, trong bếp mùi thức ăn bay ra thơm phức, Ái Linh đang nấu ăn trong bếp, xem ra là sắp ra món rồi.

La Chương hiểu ngay:
Được rồi, bây giờ tôi đi chợ, mua mấy món về thết đãi đại tiên.



Không cần khách sáo, thêm đôi đũa là được.


Nói là nói như vậy, nhưng khi thức ăn lên bàn thì gã mù này chẳng giống mù chút nào, gắp chuẩn từng món một, liên tiếp ăn ngấu nghiến chẳng dừng lấy một giây nào, cứ như hổ đói, giống như bị bỏ đói mấy ngày vậy.

La Chương và Ái Linh nhìn thấy thì ngây ra, đến cơm cũng không ăn lấy một miếng.


Đói đến thế sao?



Thật đáng thương.
Ái Linh thương cảm gắp một cái đùi gà to cho thầy bói mù:
Ăn thoải mái...! Anh... Rốt cuộc là bị đói bao lâu rồi?



Một tháng.



WHAT?
La Chương nghi ngờ cái tai của mình.


Một tháng.
Thầy bói mù vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa nói, miệng anh ta bây giờ nhét đầy một miệng toàn thức ăn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc nói chuyện của anh ta, thậm chí ngay cả khi anh ta đang đeo kính râm thì La Chương và Ái Linh vẫn có thể cảm nhận được sự thèm khát của anh ta với đồ ăn. Xem ra, đúng là bị đói một tháng rồi!

Nhưng...

La Chương nói:
Trên đời lại có người bị đói một tháng vẫn chưa chết?



Có chứ, tôi đây, chỉ cần anh tu luyện tích cốc thì có thể nhịn được một năm!
Thầy bói mù nói.

Anh ta như thuồng luồng, quét hết đồ ăn trên bàn, cơm trong bát hết lại đơm, La Chương và Ái Linh lúc này chỉ như khán giả ngồi nhìn, mắt chữ O miệng chữ A nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt.

Mà tốc độ ăn của thầy bói mù vô cùng nhanh, chỉ mất có hai mươi phút thì cả bàn thức ăn và cơm trong nồi đều hết...


Ợ.
Anh ta ợ hơi một cái, xem chừng đã no.

La Chương và Ái Linh còn không ăn gì.

Nhưng cũng chẳng sao.


Anh bạn này, ăn nhiều thật đấy.
Ái Linh không kìm được quay ra nói với La Chương.


Anh ta không phải anh bạn, mà là một thầy bói.
La Chương thấy hơi xấu hổ.

Ái Linh hỏi:
Anh ta không phải là bạn anh à? Tại sao em thấy anh ta quen mặt thế, cứ như thấy ở đâu rồi ấy...



Anh chắc chắn là không biết anh ta. Vợ à, đừng thấy đại tiên người ta đẹp trai mà nói em quen anh ta! Chồng em còn lù lù ở đây này!
La Chương ghen tuông nói.

Ái Linh đỏ mặt, xấu hổ nói:
Không phải em có ý đó, thật sự là em thấy anh ta ở đâu đó rồi... nhưng, sao anh lại quen thầy bói?



Nói ra thì cũng dài.
La Chương nói thầm thì vào tai Ái Linh, khe khẽ kể lại đầu đuôi câu chuyện với Ái Linh, khi Ái Linh nghe đến mẹ của nhóc Củ cải đã chết thì không kìm được
á
lên một tiếng, cảm thấy đau lòng thay cho nhóc Củ Cải. Đứa bé mới có tí tuổi đã mãi mãi mất mẹ.

La Chương đưa thẻ ngân hàng của nhóc Củ Cải cho thầy bói mù, nói:
Đây là tiền của mẹ đứa bé để lại, trước đây tôi đã dùng năm nghìn để làm phẫu thuật cho nó, cho nên không đủ mười lăm vạn rồi. Tôi nghĩ là anh cần cái thẻ này chứ không phải là tiền, phải vậy không?



Ha ha.
Thầy bói mù ngại ngùng cười, nhận lấy thẻ ngân hàng đút vào túi, cũng không có ý kiến gì nữa.

Anh ta nói với La Chương và Ái Linh:
Bây giờ ma nhãn đã mở, muốn hóa giải cho nó thì có hai cách. Một là phong ấn con mắt đó lại, đợi đến mười tám tuổi mới mở ra nhưng e là không kịp làm điều này.


La Chương hỏi:
Tại sao?


Thầy bói mù nói:
Bởi vì ma nhãn đã mở, đã có không ít yêu ma quỷ quái cảm nhận được ma nhãn của nó, cho nên chúng sẽ rất nhanh đến đây và một cuộc tranh đấu cướp ma nhãn sẽ xảy ra! Tới lúc đó, không chỉ đứa bé, mà ngay cả hai người... còn thêm cả con mèo ngốc của hai người đều sẽ bị vạ lây!



Khẹccc!
Con mèo trốn trong góc nghe thấy vậy, ngay lập tức không ngừng khẹc khẹc dọa nạt!

Thầy bói mù nói:
Cách thứ hai chính là, dứt khoát một lần, mở cả hai ma nhãn của đứa bé ra, rồi đưa đôi mắt của đứa bé cho bần đạo, như vậy, tất cả nguy hiểm sẽ dồn về bần đạo, không hại đến ai khác.


La Chương không nghĩ gì đã nói luôn:
Vậy thì mở ma nhãn ra vậy!


Thầy bói mù:
Được.


Ái Linh vội vàng nắm chặt tay La Chương, nói với thầy bói mù:
Đại tiên, ngài nói nhiều vậy, nhưng tôi vẫn có nhiều chỗ không hiểu lắm, cho dù là mở mắt cho nó thì cũng đơn giản quá nhỉ?


Thầy bói mù hỏi:
Cô còn điều gì không hiểu?


Ái Linh hỏi:
Xin hỏi, xưng hô với ngài thế nào?


Thầy bói mù nói:
Bần đạo hiệu Sơn Kim.



Sơn Kim Đạo Trưởng?



Hì, có thể gọi như vậy.
Thầy bói mù gật đầu.

Ái Linh hỏi:
Sơn Kim Đạo Trưởng, ma nhãn rốt cuộc là sao?



Đúng thế, rốt cuộc là như thế nào? Tại sao anh lại nói ma nhãn bị dính lời nguyền?
La Chương hỏi, trước đó có nghe thầy bói mù nói, mà vẫn không hiểu rõ cho lắm, trong bụng thật sự vẫn không hiểu!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.