Chương 83: Tôi béo, thậm chí béo tròn


Đợi khi Chư Thần tỉnh lại, phát hiện những con quỷ phục dịch trong điện đều bị biến thành
Bạch Linh
(những linh hồn thuần khiết), nhìn trông giống như là những linh hồn mới xuống Âm Ty.

Sau nhiều lần thử nghiệm, Mạnh Bà phát hiện ra, loại rượu này đối với ma quỷ cao cấp mà nói đơn giản là một loại mỹ tửu, nhưng đối với lũ ma quỷ cấp thấp hơn, không chỉ làm chúng xóa đi ký ức, còn có thể xóa đi tất cả những khả năng chúng có.

Thể là, Chư Thần đã đày Mạnh Bà (ở đây ghi rõ là
đày
) đến cầu Nại Hà, để bà chia món canh Mạnh Bà này cho các quỷ hồn đi qua, món canh Mạnh Bà trở thành một món cấm kỵ, nếu nhìn thấy lũ ma quỷ uống loại canh Mạnh Bà này bên ngoài cầu Nại Hà thì sẽ bị chém đầu.

Cái đoạn
thể là
này hơi cứng nhắc, tôi đoán sự việc chắc chắn sẽ không đơn giản như thế, nếu không thì một loại rượu vừa nghiên cứu ra công thức, các Chư Thần lại rất thích, làm sao có thể đột nhiên trở thành thức cẩm được?

Không chỉ có thể, đến bây giờ, món canh Mạnh Bà này vẫn được âm tào địa phủ sử dụng.

Cho nên, ở giữa chắc chắn có việc gì đó xảy ra.

Chỉ là tôi bây giờ cũng không rảnh mà tìm hiểu, bây giờ tôi quyết tâm phải học được cách làm món canh Mạnh Bà này, mà trong đó có một vị cực kỳ quan trọng, chính là nước mắt của mê quỷ.

Bệnh viện này toàn là mê quỷ.

Nhưng chúng đều không biết chúng là ai, thì làm sao khóc ra nước mắt? Sau đó tôi nghĩ ra một cách.

Tất cả những con mê quỷ này khi hồi tưởng lại ký ức, đột nhiên sẽ phát hiện ra sự thật mình biến thành ma quỷ - lúc này những cảm xúc được dồn nén sẽ bật ra và chúng có thể khóc ra những giọt nước mắt đau khổ nhất! Thế là tôi đi tìm Âm Thiện bái sư học đạo, hắn ta vì thấy có lỗi với tôi trong việc đem tôi ra chịu tội thay lần trước, cho nên cũng không mất nhiều công lắm để thuyết phục, hắn ta đồng ý dạy tôi cách chữa lành bệnh cho lũ mê quỷ này.

Sau đó hắn ta cũng không dám xưng là sư phụ của tôi, có thể là do tôi có liên quan đến Diêm Đế và Âm Thao, cho nên không dám nhảy lên đầu tôi.

Sau này tôi học hành có chút thành tựu nhỏ, dùng biện pháp đơn giản và thô bạo thức tỉnh ký ức cho mê quỷ, Âm Thiện nói, cách làm của tôi hiệu quả quá mạnh, dễ làm cho chúng bị tổn thương tinh thần và dễ mang đến kiếp sau.

Tôi không hiểu lắm, dù gì việc điều trị cho chúng chẳng phải là làm cho chúng nhớ về ký ức về cái chết của chúng hay sao? Nỗi đau kéo dài không bằng chỉ một lần đau, cứ thế mà làm chúng tỉnh ngộ lại chẳng phải là tốt hơn à? Lại cần quan trọng quá trình? Tôi không biết vì sao, dạo này Âm Thiện tâm tính thay đổi kỳ lạ, cho dù tôi đưa ra đề nghị gì, hắn ta cũng đáp ứng.

Cho dù tôi khùng lên, hắn ta cũng không phê bình tối gay gắt như hồi đầu mới vào viện- dáng vẻ nhẫn nại này của hắn ta còn hơn cả đối xử với bệnh nhân, đến cả dì Mai bọn họ đi ăn đêm, cũng thường xuyên tám chuyện thắc mắc không biết hắn ta với tôi có phải là tình nhân hay không.

Tôi đương nhiên không cho rằng Âm Thiện thẩm thương trộm nhớ gì mình, bởi ánh mắt hắn ta không hề có ý đó, cho nên tôi nghĩ rằng, có thể Âm Thao đã dặn dò hắn ta phải làm như vậy.

Thế là tôi làm việc gì ở bệnh viện tâm thần này cũng to gan hơn, việc tôi bắt ma quỷ ở đây vẫn chưa bị ai nghi ngờ, bởi vì trên danh nghĩa, tôi chỉ đang học một vài thuật chữa bệnh của Âm Thiện, là một cô gái yêu thích nấu ăn, cộng thêm vẻ ngây thơ vô số tội của mình, mới có thể thoát khỏi cái danh kẻ bắt ma quỷ
giảo hoạt
.

Cứ như thế, tám tháng trôi qua.

Tôi cứ học được một món ăn của Mạnh gia thì sẽ lên tầng thượng cạo sạch phần công thức đó, giờ cũng gần đến lúc cạo sạch món cuối cùng.

Đó chính là lúc tôi rời khỏi đây.

Tôi lại ở trong viện thêm tám tháng nữa rồi.

Tôi vẫn phải kiểm tra sức khỏe đều.

Mỗi một tuần, Âm Thiện đều kiểm tra sức khỏe cho tôi một lần, nói là để giúp tôi viết báo cáo, đối phó với cảnh sát.

Chẳng qua chỉ là những báo cáo y hệt nhau gửi cho cảnh sát để tê liệt sự chú ý của cảnh sát với tôi, tôi nghe Âm Thiện nói, trước kia Cục trưởng Cục Cảnh sát yêu cầu một tuần báo cáo một lần, bây giờ, cả tháng báo cáo một lần cũng chẳng ai thèm ngó, chắc chắn vụ án kinh thiên động địa toàn quốc
vụ án nữ sát thủ giết người phanh thây biến thái
đã dần không được chú ý nữa.

Tiền tôi cũng tích góp được mười vạn tệ, giờ trốn ra ngoài, giảm béo, làm phẫu thuật thẩm mỹ cho khác đi cũng đủ.

Giảm béo.

Đúng rồi.

Đương nhiên cần giảm béo.

Tôi bây giờ béo tròn ục ịch.

Âm Thiện mỗi tuần viết báo cáo giao nộp cho cảnh sát, đều chụp cho tôi một cái ảnh, để nộp cùng, nghe nói còn chỉnh sửa ảnh, chắc chắn là để cho một bà béo nhuận sắc như tôi trông có vẻ đúng bệnh hơn.

Nói ra thì xấu hổ, làm một người bình thường, ngày ngày ăn ăn ngủ ngủ, không chỉ béo, mà tinh thần cũng rất tốt! Thật không giống người bệnh nằm trên giường bệnh lâu dài.

Cho nên Âm Thiện giúp tôi sửa đi một chút trên ảnh, nhưng nói thật là đến mẹ tôi còn chẳng nhận ra con gái của bà.

Cho nên tôi nghĩ, sau này khi trốn ra ngoài, tìm một bệnh viện tin tưởng, hút mỡ, chỉnh hình khuôn mặt, chắc chắn cảnh sát cũng chẳng thể nhận ra
La Hy
trong vụ án kia nữa?
Mấy hôm nay, cô có chỗ nào không khỏe không?
Âm Thiện kiểm tra đơn giản cho tôi, rồi hỏi.

Tôi ngồi trên giường, nghĩ rằng mình ngoan ngoãn đến mức có thể được xuất viện rồi:
Không.

Nhưng anh có thể cho tôi mấy bộ đồ để thay không? Anh nhìn tôi, đã béo đến mức chân cũng to gấp đôi rồi, muốn mặc cũng không vừa nổi.

Quần áo cũng chật như áo bó tay rồi, tôi có đề nghị các y tá của viện, cô ta nói bây giờ tôi mặc loại này đã là loại rộng nhất rồi, nên không cho thay.

Anh Âm Thiện à, những cô y tá lần này chẳng ổn gì cả!
Âm Thiện nhìn tôi, ánh mắt hơi là lạ:
Đợi chút tôi kiểm bộ đồ khác thích hợp hơn cho cô.

Được.



Còn có chỗ nào khó chịu không?

Không, hết rồi.
Tôi cười đáp, hơi nghi hoặc tại sao hắn ta đến kiểm tra nhiều thế, hơn nữa còn quan tâm đặc biệt đến tôi như thế Tôi nhảy nhót trên giường, làm mấy động tác thể dục đơn giản:
Anh xem tôi có chỗ nào mệt mỏi đâu? Tôi không chỉ chạy được mà còn nhảy được!
Âm Thiện bị tôi chọc cười:
Cô thật là một cô béo lanh lẹ
Tôi cười hì hì.


Nhưng, cô cần chú ý một chút, đừng tự làm ngã mình, nếu cô ngã, thì với sức nặng mấy tấn của cô, tôi sợ cô ngã một lần, e rằng Trái đất này sẽ rung chuyển mấy lần!
Âm Thiện nói.

Tôi
phì
một tiếng:
Thế mà anh còn là người học y thuật, chẳng lẽ anh không biết, mấy người béo, ngã một cái đã có một lớp giảm chấn hay sao? Mấy người gầy ngã cái thì gãy xương, tôi có mấy tầng mỡ béo, ngã xuống giống như là cục bông, làm sao có thể làm địa cầu rung chuyển được?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.