Phần 2 - 12


Số từ: 2444
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
PHẦN 2: DELHI

---o0o---

12.


Con đang đọc gì mà chăm chú vậy?
mẹ tôi hỏi khi đang thái đậu bắp trên bàn ăn.

Hồ sơ nhân viên mới của Citibank mẹ ạ. Con phải điền năm mươi trang. Họ muốn biết tất cả mọi thứ, chẳng hạn như mẹ được sinh ra ở đâu.


Trên đường từ Lahore tới Delhi. Bà ngoại con sinh mẹ trong một chiếc lều tạm gần Punjab Bagh.


Con sẽ viết là Delhi vậy,
tôi nói.
Tôi phải quay về nhà nghỉ ngơi hai tháng trước khi gia nhập Citibank. Cho dù còn đang tháng Tư, nhiệt độ ở Delhi đã vượt qua bốn mươi độ C. Chẳng có nhiều việc để làm, ngoại trừ gọi cho Ananya mỗi ngày một cuộc hoặc đợi cô gọi. Tôi ngồi với mẹ mình trong khi bà chuẩn bị bữa trưa. Bố tôi không ở nhà, chẳng ai thực sự chắc chắn hoặc quan tâm xem ông đang ở đâu.

Đây là mẫu để con điền địa điểm mong muốn à?
mẹ tôi hỏi.
Tôi nhìn đôi tay bà, đã nhăn nheo hơn một chút so với trước khi tôi rời nhà đi học đại học. Bà cắt đầu cắt đuôi một quả đậu bắp và cắt đôi ở giữa.

Vâng,
tôi nói.

Con chọn Delhi, phải không?

Tôi im lặng.

Sao thế?


Vâng, con sẽ chọn,
tôi nói.
Chuông điện thoại kêu. Tôi chạy tới để cầm máy. Hôm đó là Chủ nhật và cước gọi đường dài rẻ hơn, nghĩa là Ananya sẽ gọi tôi vào buổi trưa.

Chào cưng,
Ananya nói.

Chắc là mẹ em không ở đó hả?
tôi nói. Tôi nói khẽ bởi vì mẹ tôi mắt thì để ở những quả đậu bắp nhưng tai thì để ở chỗ tôi.

Tất nhiên là không rồi. Mẹ em đi mua các thứ cho lễ cầu nguyện Varsha Porupu ngày mai.


Varsha gì thế?


Varsha Porupu, năm mới của người Tamil. Mọi người không biết hay sao?


Có, tất nhiên là có chứ. Chúc mừng năm mới,
tôi nói.

Thế anh đã gửi bản khai cho Citibank chưa vậy?


Chưa, anh còn phải điền một vài mục nữa,
tôi nói.

Anh đã chọn Chennai là địa điểm ưu tiên chưa?


Anh sẽ… khoan đã nhé.

Tôi cầm điện thoại và đi xa mẹ tôi hết mức có thể, trong chừng mực chiếc dây xoắn điện thoại cho phép.
Mẹ anh muốn anh điền Delhi,
tôi thì thào.

Còn anh muốn gì? HLL đã bố trí em ở Chennai. Em đã bảo với anh mấy tuần trước còn gì. Như thế thì làm sao được chứ?


Sẽ được. Nhưng nếu anh đến Chennai, mẹ anh sẽ biết anh đến đó vì em.


Tốt thôi, hãy nói cho bà biết điều đó.


Bằng cách nào đây?


Em chẳng biết đâu. Họ chẳng cho em lựa chọn, chứ không em sẽ tới Delhi. Em nhớ anh nhiều lắm. Đi mà, đến sớm nhé, bé yêu.


Anh còn là bé yêu của một người khác nữa, theo nghĩa đen luôn đấy. Và bà ấy đang theo dõi anh, bởi thế anh phải gác máy thôi.


Anh nói ‘anh yêu em’ đi.


Anh có.


Không, nói đàng hoàng đi nào.


Ananya!


Chỉ một lần thôi mà. Nói ba từ cùng nhau đi.

Tôi nhìn mẹ tôi. Bà nhặt chùm đậu bắp cuối cùng lên và lau bằng một chiếc khăn ướt. Con dao sáng bóng của bà, biểu trưng cho vị trí hiện tại của bà trong chuyện tình của tôi, lóe lên trong ánh nắng chiều.

Những bộ phim anh yêu. Em cũng nên xem chúng.


Ê ê, không được ăn gian thế chứ,
Ananya cao giọng giễu ở đầu đằng kia.

Tạm biệt,
tôi nói.

OK, yêu anh. Tạm biệt,
cô kết thúc cuộc gọi.
Tôi quay trở lại bàn ăn tối. Để thoát khỏi cảm giác tội lỗi, tôi nhặt vài quả đậu bắp lên và bắt đầu lau chúng bằng khăn ướt.

Đứa con gái Madras đó hả?


Ananya,
tôi nói.

Tránh xa nó ra. Bọn họ biết tẩy não đấy.


Mẹ, con thích cô ấy. Thực ra, con yêu cô ấy.


Thấy chưa, mẹ đã bảo mà. Chúng lừa con vào tròng,
mẹ tôi tuyên bố.

Không ai lừa con cả, mẹ ạ,
tôi vừa nói vừa dằn mạnh một quả đậu bắp xuống bàn.
Cô ấy là một cô gái tốt. Cô ấy khéo léo, thông minh, xinh đẹp. Cô ấy có công việc tốt. Sao cô ấy cần đánh bẫy ai kia chứ?


Chúng nó thích đàn ông Bắc Ấn.


Tại sao? Có gì đặc biệt ở đàn ông Bắc Ấn nào?


Người Bắc Ấn trắng hơn. Người Tamil da sậm.


Da sậm ư?
Tôi cười khùng khục.

Đúng vậy, rất sậm,
mẹ tôi nói.

Mẹ, cô ấy đi học ở IIMA, cô ấy là một trong những cô gái thông minh nhất Ấn Độ đấy. Mẹ phàn nàn gì nữa? Và không chỉ có thế, mẹ cũng đã thấy cô ấy rồi đấy. Cô ấy trắng hơn con mà.


Những đứa trắng hơn là những đứa nguy hiểm nhất. Sridevi và Hema Malini[15] đấy.


Mẹ đừng so sánh Ananya với Sridevi và Hema Malini,
tôi gào lên và lấy tay gạt chiếc bát đựng đậu bắp trên bàn sang một bên. Chiếc bát chạm vào con dao, con dao đâm vào ngón tay mẹ tôi. Bà nhăn mặt đau đớn khi những giọt máu từ ngón giữa và ngón trỏ phải nhỏ xuống.

Mẹ ơi, con vô cùng xin lỗi,
tôi nói.
Con vô cùng xin lỗi.


Không sao. Cứ giết mẹ đi. Giết mẹ vì đứa con gái đó đi,
bà rền rĩ.

Mẹ, con không…
Một giọt máu rơi trên tờ khai Citibank của tôi. Giờ là lúc để phản bội mẹ mày đây, thằng đần ạ, tôi nghĩ.

Con sẽ điền Delhi,
tôi nói.

Gì cơ?


Không ạ. Băng gạc ở đâu ấy nhỉ? Mẹ đừng lo, con sẽ nấu đậu bắp. Mẹ đưa masala cho con.

Tôi băng tay cho mẹ và đưa bà tới ngồi trên ghế xô pha. Tôi bật ti vi. Tôi cố tìm kênh nào chiếu một bộ phim dài tập sướt mướt mà ở đó không có cảnh con cái bất kính với bố mẹ mình. Trong vòng một giờ tiếp theo tôi nhồi masala vào trong các quả đậu bắp.

Con có biết bật bếp ga không đấy?
bà gào lên từ phòng khách khi tôi đi tìm diêm trong bếp.

Con biết. Mẹ đừng lo.


Mẹ sẽ tìm cho con những cô gái Punjab trắng như sữa ấy,
bà nói, giọng bà to hơn cả tiếng ti vi. Tôi tảng lờ bà và tìm đồ đựng trong chạn bát.
Chúng ta có nên đăng tin tuyển vợ không? Cô Verma ở dưới tầng đã đăng tin; cô ấy đã nhận được năm mươi hồi đáp dù rằng con trai cô ấy học ở trường thiện nguyện. Con sẽ có năm trăm cho mà xem,
mẹ tôi nói.

Thôi nào, mẹ,
tôi nói.
Tôi bật bếp ga và đặt chảo lên trên. Tôi rót dầu ăn và mở các ngăn kéo để tìm lọ hạt thì là. Nó vẫn được để ở nguyên vị trí khi tôi rời nhà đi học hơn bảy năm trước.

Thực ra, mẹ đang nghĩ đến một đứa con gái đấy. Con đã gặp con gái cô Pammi chưa nhỉ?


Chưa. Mà con cũng không muốn gặp,
tôi nói.

Gượm đã,
mẹ tôi nói như thể có một làn sóng năng lượng mới vừa được giải phóng trong cơ thể bà. Tôi nghe thấy bà mở tủ Godrej trong phòng ngủ của bà. Bà mang một album ảnh cưới xuống bếp.
Vặn nhỏ lửa đi, không là cháy đấy. Mà sao con không bật hút mùi?
Bà giật cái môi khỏi tay tôi và tiếp quản chiếc bếp. Bà vừa nói tiếp vừa đảo đậu bắp hăng hái hơn.
Mở album này ra. Thấy con bé đang nhảy trong đám baraat[16] gần con ngựa không? Nó mặc lehnga[17] hồng ấy.


Mẹ,
tôi phản đối.

Thỉnh thoảng con cũng phải nghe lời mẹ chứ. Chẳng phải mẹ đã gặp gia đình Jayalalitha theo yêu cầu của con đó sao?


Gì cơ ạ?


Chẳng có gì cả, con xem trong ảnh ấy.

Tôi mở cuốn album. Đó là đám cưới em họ Dinki của tôi với Deepu. Năm trang đầu tiên của cuốn album toàn là những bức ảnh cận mặt cô dâu chú rể trong vô vàn những kết hợp đầy màu sắc và được đóng khung hình trái tim. Tôi lật lướt qua cuốn album để đến với những bức ảnh chụp với chú ngựa.
Tôi nhìn thấy một cô gái mặc lehnga hồng, mặt cô chỉ lộ ra một chút dưới mái tóc dày. Cô đang nhảy, hai tay giơ cao và hai ngón trỏ chỉ lên trời.

Con bé đẹp phải không?
Mẹ tôi bật bếp nữa và đặt một chiếc chảo rán lên đó để làm roti. Bà lấy bột ra lăn.

Con chẳng thấy gì,
tôi nói.

Con phải gặp nó. Đây, đảo chỗ đậu bắp này để mẹ làm roti,
bà đưa tôi cái môi.

Con chẳng muốn gặp ai cả.


Một lần thôi mà.


Cô ấy thì có gì đặc biệt chứ?


Nhà đó có sáu cây xăng đấy.


Gì cơ ạ?


Bố con bé. Ông ấy có sáu cây xăng. Và điều hay ho nhất là, họ chỉ có hai cô con gái thôi. Bởi vậy mỗi chàng rể sẽ có ba cây, thử nghĩ mà xem.


Gì cơ?
tôi nói, tưởng tượng cảnh mình ngồi ở một trạm xăng.

Đúng thế, họ cực giàu. Các trạm xăng đều thanh toán bằng tiền mặt. Rất nhiều tiền chui.


Thế cô đó thì làm gì? Cô ấy có học hành gì không?


Nó đang làm gì đó thì phải. Thời nay có thể học từ xa vẫn tốt nghiệp được mà.


Ồ, thế là cô ấy không đi học sao?


Bằng đại học thì dễ kiếm thôi. Họ rất giàu mà.


Mẹ, vấn đề không phải ở đó. Không thể tin được rằng mẹ định cưới cho con một cô vợ mới qua lớp mười hai… Thôi quên đi mẹ ơi. Dẹp cái album này sang một bên. Thế roti đã được chưa ạ? Con đói rồi.


Chúng ta có thể kiếm một cô Punjab có học.


Không, con không thích con gái Punjab.


Mẹ của anh là người Punjab đấy,
mẹ tôi nói giọng bực tức.

Vấn đề không phải ở đó, mẹ ạ,
tôi nói và mở tủ lạnh lấy pho mát ra.
Con không muốn một cô nào khác. Con có bạn gái rồi.


Con định cưới đứa con gái Madras đó sao?
mẹ tôi hỏi, kể từ khi biết về Ananya, đây là lần đầu tiên bà tỏ ra sốc đến vậy.

Con muốn thế. Tất nhiên là vào một lúc thích hợp.

Mẹ tôi lật một miếng roti trên chảo rồi sau đó vỗ trán.

Chúng ta ăn thôi,
tôi nói, làm lơ vẻ bất mãn của bà. Chúng tôi bày thức ăn ở trên bàn trà phòng khách và ngồi xuống trước màn hình ti vi.
Chuông cửa reo lên hai lần.

Ôi, không, bố con đấy,
mẹ tôi nói.
Tắt ti vi đi.


Không sao đâu mà,
tôi nói.
Mẹ tôi liếc tôi một cái sắc như dao. Tôi miễn cưỡng tắt ti vi đi. Mẹ tôi mở cửa. Bố tôi bước vào và nhìn tôi. Tôi quay đi và bước trở lại bàn.

Ăn trưa nhé?
mẹ tôi hỏi.
Bố tôi không trả lời. Ông đến bàn xem xét thức ăn.
Thế này mà gọi là thức ăn sao?
ông nói.
Tôi nhìn ông.
Mẹ mất ba giờ để nấu đấy,
tôi nói.
Mẹ tôi lấy một đĩa cho ông.

Tôi không muốn ăn thứ này,
bố tôi nói.

Sao bố không nói rằng bố ăn rồi mới về nhà?
tôi lại nói xen vào.
Bố tôi trừng mắt nhìn tôi và quay sang mẹ tôi.
Cô nuôi dạy con thế này à. Bằng cấp vứt vào sọt rác hết. Cuối cùng cũng chỉ đến thế.

Đến thế ấy à, mức lương khởi điểm Citibank trả cho tôi còn nhiều gấp ba số tiền ông từng kiếm được trong đời mình, tôi muốn nói thế nhưng lại thôi. Tôi kéo mẫu đơn của Citibank vào gần mình.
Bố tôi đến sờ lên nóc ti vi.
Còn nóng. Ai đã xem ti vi vậy?


Con xem đấy. Có vấn đề gì không?
tôi nói.

Tao hy vọng mày sẽ rời khỏi nhà này sớm,
bố tôi nói.
Tôi hy vọng ông sẽ rời bỏ thế giới này sớm, tôi vừa thầm đáp trả trong đầu vừa cầm lấy đĩa của mình và rời phòng.
Đêm đến tôi nằm trên giường, chờ cơn buồn ngủ kéo đến. Tâm trí tôi dao động giữa những hồi tưởng tuyệt vời khi mái tóc của Ananya cọ vào mặt tôi lúc ngủ ở trường và những lời cãi nhau với bố tôi chiều nay. Mẹ tôi bước vào phòng tôi và bật đèn lên.

‘Mẹ hẹn gặp rồi. Ngày kia chúng ta sẽ đến chỗ cô Pammi.


Mẹ, con không…


Đừng lo, mẹ đã bảo người ta rằng chúng ta đến uống trà. Để mẹ khoe con một chút ấy mà. Con hãy đợi mà xem nhé, người ta sẽ hỏi mẹ trước đấy.


Con không thích chuyện này.
Tôi ngồi dậy trên giường.

Đến ăn nhẹ thôi mà. Họ giàu lắm con ạ. Ngay cả với những khách bình thường, họ cũng mời hoa quả khô.


Mẹ, thực ra sao con lại phải tới đó?


Bởi vì điều đó sẽ làm mẹ vui. Như vậy đã đủ chưa?
bà nói và tôi nhận ra bàn tay nhăn nheo bị băng của bà.

OK,
tôi nhún vai và lại chui vào giường.
Giờ mẹ để yên cho con ngủ.


Tuyệt vời,
bà nói và tắt điện khi rời phòng. Tôi lại cho phép tâm trí mình bị giam cầm bởi những ý nghĩ về cô gái Nam Ấn của tôi.
= =
• Chú thích •
[15] Những nữ diễn viên xinh đẹp và nổi tiếng của Ấn Độ, xuất thân từ Nam Ấn.
[16] Baraat: nghi lễ đưa chú rể tới nơi tổ chức hôn lễ, có âm nhạc và nhảy múa, chú rể ngồi trên ngựa.
[17] Lehnga: loại váy dài thêu nhiều hoạ tiết, thường được mặc trong các dịp lễ hội, đám cưới ở Bắc Ấn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.