22.


Số từ: 1027
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Bố tôi chẳng bao giờ gọi cho tôi. Chẳng hiểu sao tối đó ông lại gọi. Tôi muốn đi ngủ trước khi nỗi thống khổ của sự nghiệp gia sư và công việc ở văn phòng bắt đầu trở lại. Nhưng vào mười một giờ đêm đó, Ramanujan gõ cửa.

Gì thế?
tôi hỏi vọng ra. Kể từ ngày Ananya tới đây, tôi chẳng mấy khi nói chuyện với những người cùng nhà.

Có điện thoại cho cậu đấy.


Ai vậy?
Thậm chí cả Ananya cũng chẳng bao giờ gọi tôi muộn vậy.

Bố cậu. Cậu bảo ông ấy đừng gọi vào giờ này nữa nhé.
Ramanujan ngáp.
Tôi sững người khi nghe nói tới bố tôi. Tôi cầu trời mẹ tôi không sao. Sao ông ấy lại gọi tôi nhỉ?

A lô?


Tôi đang nói chuyện với con trai tôi phải không?

Tôi thấy thật lạ khi ông gọi tôi là con trai. Suốt ba năm vừa rồi chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện một đối một.

Là Krish đây,
tôi nói.

Là con trai tôi, phải không?


Nếu như bố nói thế,
tôi nói.
Có hai tiếng xẹt xẹt trên điện thoại, theo sau là sự im lặng.

Bố nghe đây,
ông nói.

Nghe gì cơ?


Nghe bất cứ điều gì mà con trai bố phải nói với bố.


Chẳng có gì để nói cả. Sao bố lại gọi muộn thế?
tôi nói bằng giọng giận dữ.

Con đã gửi cho mẹ con chi phiếu tháng lương đầu tiên hả?


Đúng,
tôi nói sau một khoảng lặng.

Chúc mừng,
ông nói.

Mẹ con không sao chứ? Con hy vọng bố gọi cho con không phải vì bố đã lỡ gây ra lỗi lầm gì đó. Bởi vì nếu mẹ con mà có làm sao…
tôi nói, chậm rãi nhả từng chữ một.

Mẹ con không sao. Bà ấy tự hào về con,
ông nói.

Còn gì nữa không?


Cuộc sống thế nào?


Đó không phải chuyện của bố,
tôi nói.

Đây là cách con nói chuyện với bố mình sao?
ông gào lên.

Con không nói chuyện với bố,
tôi nói,
bố chưa nhận ra điều đó à.


Còn bố đang cố nói chuyện nhiều hơn,
ông nói, giọng vẫn còn rất to.
Tôi có thể gác máy ngay lúc đó, nhưng tôi không muốn ông lại trút cơn điên lên mẹ tôi. Tôi giữ yên lặng trong khi ông ca cẩm rằng tôi, trong vai trò một người con, đã làm ông thất vọng như thế nào. Ông không nói bất cứ điều gì mà ông chưa từng nói trong hai mươi năm vừa rồi. Tôi cũng biết rằng một khi đoạn độc thoại đó bắt đầu, sẽ cần một lúc lâu để dừng lại. Tôi để điện thoại lên bàn và mở tủ lạnh. Tôi lấy ra một quả táo và một chai nước. Tôi vào bếp, bổ quả táo thành những miếng nhỏ và quay trở lại. Tôi cắn hai miếng và uống một cốc nước. Tiếng quang quác vẫn phát ra từ ống nghe điện thoại.
Sau khi ăn hết nửa quả táo, tôi cầm ống nghe lên.

Mày chẳng có phẩm chất gì để tao có thể tự hào. Những thứ bằng cấp đó chẳng có nghĩa lý gì cả. Chỉ vì mày gửi tiền về cho mẹ mày, là mày nghĩ mày có thể lên mặt được hả? Tao nghĩ thứ như mày…
Lúc tôi bỏ điện thoại xuống lần nữa, ông vẫn đang nói. Tôi lại cầm điện thoại lên sau khi ăn hết quả táo.

Tao hỏi, mày vẫn còn nghe đấy chứ?
Giọng ông run lên.

Con vẫn nghe đây,
tôi nói.
Giờ muộn rồi. Bố cũng đã gọi tốn nhiều tiền rồi. Con đi ngủ được không?


Mày thật hỗn xược.


Bố đã nói điều đó rồi mà. Giờ con đi ngủ được chứ? Chúc ngủ ngon,
tôi nói.

Chúc ngủ ngon,
ông nói và gác máy. Dù có nổi điên cỡ nào, những quân nhân vẫn tin tưởng ở phép lịch sự. Tôi chắc rằng những quân nhân Ấn Độ và Pakistan đã chúc nhau những điều tốt lành trước khi bắn tung não nhau ra.
Tôi quay trở lại giường. Tôi không muốn lại có thêm một chương về ông bố trong cuộc đời mình nữa. Không có bố còn tốt hơn là có một ông bố tôi. Thêm nữa vào lúc này tôi phải đối đầu với một ông bố khác, người đã chắp tay xin tôi tránh xa con gái ông ra. Và còn có Bala, những tay cùng nhà bạc nhược và lão chủ nhà thần kinh cùng với thứ mùi sambhar kinh khủng ở mọi nơi trong thành phố này. Bao nhiêu ý nghĩ vẩn vơ đột nhiên trào lên trong óc trước khi tôi đi ngủ. Những ý nghĩ đó bơi lội xung quanh như những con cá vụng về, và bộ não bé nhỏ tội nghiệp của tôi thì cầu xin - các cậu, tôi cần phải nghỉ ngơi. Các cậu không phiền chứ? Nhưng những ý nghĩ đó không biến mất. Con cá nào cũng mắc chứng rối loạn giảm chú ý. Ý nghĩ về Bala cho thấy viễn cảnh tôi đang đâm ông ta bằng thứ gì đó sắc nhọn. Ý nghĩ về bố Ananya bắt tôi phải nghĩ về hàng tá những câu sắc sảo mà tôi đáng lẽ phải nói khi ông chắp tay - Nhưng tôi yêu cô ấy, thưa ngài; Nhưng chú phải hiểu cháu hơn; Ông biết là chúng tôi có thể bỏ trốn mà, đồ thất thế nghiện đọc Hindu.
Có những người may mắn. Họ nằm xuống, nhắm mắt lại và giống như những con búp bê nhập từ Dubai mà những người bà con đã mang cho bạn, họ sẽ bước vào giấc ngủ. Tôi phải tắt năm mươi kênh trong não mình, mỗi lần phải click một cái. Một giờ sau, tôi tắt ý nghĩ cuối cùng về việc tôi phải thú nhận mình đã dạy các bà nội trợ cách chơi với thứ cổ phiếu nhiễm phóng xạ hạt nhân đó như thế nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.