23.


Số từ: 1847
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Sẵn sàng chưa?
Bala nịnh nọt tôi bằng một cốc cà phê vào buổi sáng. Đúng thế đó, ông Balakrishnan, giám đốc chăm sóc khách hàng của chi nhánh, mang đến cho tôi một cốc cà phê. Thật tệ là ông ta không mang nó đến trên một cái khay.

Để tỏ ra là một tên ngốc thì cần gì phải chuẩn bị nhiều,
tôi nói và cầm cốc cà phê. Tôi nhận ra rằng đáy cốc đã bị ướt. Bala nhặt một chiếc khăn giấy từ trên bàn đưa tôi. Mình có thể quen với điều này, tôi nghĩ.
Chúng tôi gặp nhau ở phòng hội thảo hai giờ sau đó. Bala đã mở phần thuyết trình lên. Đúng như bản chất, ông ta đã bỏ tên tôi khỏi trang tiêu đề slide. Giống như tất cả các bản thuyết trình ngân hàng khác từ tất cả các phòng ban của tất cả các ngân hàng ở Ấn Độ, nó bắt đầu với việc mở cửa năm 1991 và việc nó đã đưa đến cơ hội lớn lao chừng nào cho Ấn Độ.

Như quý vị có thể thấy, khu vực IT đã chứng kiến những dao động khủng khiếp trong ba tháng vừa rồi,
Bala vừa nói vừa chỉ vào đồ thị chỉ toàn đi xuống.
Giám đốc toàn quốc của chúng tôi, Anil Mathur, đã bay chuyến đầu tiên tới Chennai. Ông ta đã có một ngày khởi đầu tệ hại do không thể có vé hạng thương gia đặt muộn và phải ngồi chen vai với những hạng người tầm thường. Vẻ cau có của ông ta trong suốt bản thuyết trình càng lúc càng trở nên tệ hơn.
Anil bốn mươi tuổi và được xem là người có nhiều triển vọng trên bước đường thăng tiến. Citi khao khát và yêu mến hệ thống ngôi sao. Người ta giới thiệu ông ta:
Đây là Tiến sĩ Quản trị Kinh doanh Anil. Ông ấy là một ngôi sao.

Phải nói lại rằng, chẳng có thứ gì ở tầm sao siếc để làm trong một ngân hàng cả. Đó chỉ là một thứ khác mà Citi bày vẽ ra để giảm bớt sự u ám trong công việc của chúng tôi. Dù vậy, khi Anil bước vào phòng, những đôi mắt của nhân viên ngân hàng Chennai liền sáng lên, giống như những người lái xe tuk tuk khi nhìn thấy áp phích của nhà hàng Rajni vậy.

Tóm gọn lại thì, điều đó đã dẫn đến hoàn cảnh hiện tại của chúng ta hôm nay,
Bala nói, kết thúc bài diễn văn dài cả tiếng. Chẳng thể tin rằng ông ta gọi đó là tóm gọn.
Anil không phản ứng gì. Ông ta nhìn xung quanh căn phòng. Những nhân viên tập sự ở Chennai tránh nhìn vào mắt người khác, đặc biệt khi đó lại là đôi mắt quyền lực. Ông ta nhìn Bala và Bala nhìn tôi. Tôi gật đầu; tôi sẽ gánh sứ mệnh tự sát hôm nay.
Điện thoại di động của Anil đổ chuông. Ông ta lôi nó ra khỏi túi quần. Thư ký của ông ta gọi từ Mumbai.

Cô nói danh sách chờ vé hạng thương gia là sao? Tôi sẽ không quay trở lại mà phải ngồi chen chúc giữa đám Madras[35] như sáng nay nữa đâu.

Ngoại trừ tôi và Anil, tất cả mọi người trong phòng đều bị xúc phạm. Dù vậy, vì Anil là sếp, tất cả mọi người đều mỉm cười như thể đó là một câu bông đùa lãng mạn đáng yêu.
Anil đứng dậy nghe điện thoại.
Và tại sao lại để một chiếc Honda City ra đón tôi hả? Nói với bọn họ tôi có thể đi BMW nếu như họ không có Mercedes… Đúng vậy, tất nhiên rồi,
ông ta nói và tắt máy.
Ông ta thở dài một tiếng và day day mặt. Ngày nào cũng phải chiến đấu cho những quyền cơ bản thế thì thật là một cuộc sống vất vả.

OK, tập trung, tập trung nào,
ông ta nói với bản thân mình và tất cả mọi người trong phòng đều thẳng lưng dậy.

Thưa ngài, điều tôi đang nói là…
Bala lại bắt đầu. Anil sẽ có chuyến bay quay trở về trong bốn giờ nữa. Tôi nghĩ Bala hy vọng rằng nếu ông ta cứ tiếp tục thuyết trình, sẽ không còn thời gian để Anil hỏi những câu khó.

Bala, anh đã nói nhiều rồi,
Anil nói.
Tất cả những gì tôi quan tâm là tại sao các anh để mất bảy khách hàng lớn trong một tháng. Trong khi tất cả các thị trường khác chúng ta đều có tăng trưởng.

Tất cả chúng tôi đều nghiên cứu sàn nhà.

Hai mươi triệu? Làm sao mà khách hàng cá nhân lại mất tới hai mươi triệu chứ? Họ đến để gửi tiền trong ngân hàng, chứ không phải để mất tiền,
Anil nói. Những sự thực hiển nhiên đó đã đưa ông ta trở thành ngôi sao trong ngân hàng đầy những thứ mơ hồ này.

Thưa ngài, như ngài đã biết, những tổn thất đó tới từ cổ phiếu chứng khoán,
Bala nói, giọng biện hộ.

Vậy cái ý tưởng vĩ đại bán cổ phiếu Internet cho các quý bà đó là của ai vậy?
Anil hỏi.

Thưa ngài,
Bala nói và nhìn tôi. Tất cả mọi người đều quay về phía tôi. Tôi thành ra bị những ánh nhìn chằm chằm đó kết tội.

Cậu là ai?
Anil hỏi.

Krish, thưa ngài,
tôi nói.

Cậu là dân Chennai à?
Anil hỏi, bối rối vì ngữ điệu của tôi không giống những người còn lại.

Không, tôi từ Delhi tới.


Người Punjab?

Tôi gật đầu.
Anil không trả lời. Ông ta chỉ phá ra cười. Tiếng cười ác tà khi nhìn thấy một con cá bên ngoài bể nước đang ngáp ngáp trước khi chết.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Phòng nhân sự loạn rồi hay sao?
Anil nói. Điện thoại của ông ta lại reo lên. Cô thư ký đã đặt được vé thương gia và xe BMW đến đón ở sân bay. Anil yêu cầu cô ta đảm bảo rằng nó ít nhất là đời 5 trở lên.

Còn nhớ vụ Tata Tea chúng ta làm với BankAm chứ? Tôi đã quay trở về cùng với tên tiến sĩ ngốc đó của BankAm và công ty xe gửi đến cho tôi một chiếc Toyota và một chiếc đời 5 cho hắn ta. Cô có tưởng tượng được là tôi đã phải trải qua điều gì không?
Anil nhấn mạnh lần nữa. Cô thư ký khẳng định rằng cô sẽ không để ông ta phải ngồi trong một chiếc xe có giá thấp hơn một căn hộ. Sự thanh bình lan tỏa khắp căn phòng khi tâm trạng Anil đã trở nên tốt hơn.

Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?
Anil nói và nhìn tôi. Ông ta lại cười.
Cậu học trường nào ra nhỉ?


IIMA,
tôi nói.

Chúc mừng ngài,
Anil nói và chúc mừng đểu tôi.
Tôi không khoe khoang gì về trường tôi cả, đồ khốn ạ, tôi muốn nói thế. Chính ông ta đã bảo tôi nói ra đấy chứ.

Tôi học IIMC. Tôi ở trong danh sách xét duyệt của IIMA nhưng họ chẳng bao giờ gọi tôi. Tôi nghĩ chắc tôi không thông minh bằng cậu,
Anil nói.
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi đó ra làm sao. Một nhân viên tập sự trong căn phòng đó học IIMC ra và anh ta tự giới thiệu bản thân. Bọn họ làm dấu hiệu đập tay chào với nhau trước khi Anil quay trở lại với tôi.

Nhưng ai quan tâm chứ, tôi đã trở thành giám đốc toàn quốc trong khi rất nhiều tiền bối IIMA của cậu lại không được,
Anil nói và nháy mắt với tôi.
Tất nhiên là ông vẫn quan tâm, đồ đáng ghét, đồng bóng, tôi tự nhủ thầm dù vẫn giữ nụ cười. Cuộc sống sẽ như thế nào nếu không có những cuộc độc thoại nội tâm nhỉ.

Vậy cậu là người đưa sáng kiến bán cổ phiếu Internet cho các bà hội trợ hả?
Anil hỏi sau khi hạ cánh từ cái tàu bay giấy tự mãn.
Còn Bala, anh đã không ngăn cậu ấy lại.


Thưa ngài, tôi luôn cố khuyến khích những tài năng trẻ. Thêm nữa, là IIMA, tôi nghĩ cậu ấy sẽ biết,
Bala nói, đổ thêm dầu vào nỗi oán hận của Anil với ngôi trường lẫy lừng hàng đầu của tôi.

IIMA, đúng thế,
Anil nói.
Cậu đã làm ngân hàng tổn thất nhiều hơn những gì cậu có thể kiếm lại trong vòng năm năm tới.

Tôi tự hỏi mình có nên hủy vụ dàn xếp với Bala không. Kể cả một cốc cà phê cho riêng tôi có vẻ cũng không đáng.

Thế còn giám sát thì sao? Bala, anh đã không giám sát khi những tổn thất bắt đầu hả?


Lúc đó tôi đang có thêm nhiều việc, thưa ngài,
Bala nói.
Chúng tôi nghỉ ăn trưa. Tôi không gia nhập cùng nhóm. Thứ nhất, tôi phải chuẩn bị bài giảng lượng giác thi vào IIT cho cậu em vợ tôi ngày mai. Thứ hai, tôi không cần thêm những cú đập bàn. Và thứ ba, thức ăn là đồ Nam Ấn, thứ mà bây giờ tôi đã bắt đầu ghét và tôi chắc chắn rằng Anil cũng thế.
Sau bữa trưa, Anil tổng kết lại buổi họp.
Tôi muốn những con số khách hàng tốt. Hoặc là kéo những khách hàng đó trở lại, hoặc kiếm những khách hàng mới, tôi không quan tâm. Và lần sau kiếm đồ ăn tốt hơn nhé.


Chúng tôi sẽ làm được, thưa ngài, chúng tôi đang rất nỗ lực,
Bala nói.
Những nhân viên tập sự khác gật đầu. Ngoại trừ anh chàng IIMC, bọn họ đã không nói một từ nào trong suốt cuộc họp.

Tôi có thể nói cho các anh biết rằng, cú sụp đổ Internet này sẽ dẫn đến việc sa thải trong toàn ngân hàng. Và nếu chúng ta xem xét Chennai một cách cơ bản, cả theo nghĩa đen và nghĩa bóng, thì sẽ có sa thải,
Anil nói và sự hoảng sợ lộ rõ trên tất cả các khuôn mặt khi nghe từ cuối cùng của ông ta.

Còn cậu, sai lầm của phòng nhân sự,
Anil nói và vỗ vào vai tôi.
Cậu cần phải cố nhiều vào.

Chiếc BMW đến chi nhánh để đón Anil cùng với những lo lắng của chúng tôi đi. Bala đến bàn tôi sau khi chúng tôi trở về từ phòng họp.
Cảm ơn, anh bạn. Tôi nợ cậu,
ông ta nói.

Nợ nhiều đấy, ông bạn, nợ nhiều đấy,
tôi nói.
= =
• Chú thích •
[35] Một địa điểm ở Nam Ấn, thường được người Bắc Ấn dùng để chỉ tất cả những người Nam Ấn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.