25.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1901 chữ
- 2020-05-09 02:37:04
Số từ: 1884
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Sao em không bảo thẳng với họ! Chiến thuật mưa dầm thấm lâu này không hiệu quả đâu,
tôi nói trong khi mở thực đơn.
Chúng tôi đã tới Amethyst, một quán trà duyên dáng trong một tòa nhà cổ kiểu thực dân. Nó là một trong những phần cứu rỗi thành phố này. Được đặt trên miếng đất gần nửa héc ta, tòa nhà được xây hai tầng. Bên ngoài tòa nhà là một hàng hiên chạy dài, những đồ đạc bằng mây và những chậu cây cảnh lá to. Bồi bàn mang những thứ đồ uống pha trộn như là những chiếc bình trà jamun cùng bạc hà và gừng ướp lạnh kèm với những món ăn đắt tiền có pho mát feta trong đó. Đây là nơi lui tới ưa thích của những cô nàng Chennai kiểu cách và những cặp yêu nhau mê dại, họ chẳng thấy có vấn đề gì khi chi vài trăm rupi cho một cốc jamun trộn với soda.
Cho tôi trà jamun đá và bánh sandwich gà, và vài chiếc bánh mì tròn cùng kem nữa,
Ananya nói.
Và cho xin một chút nước nữa,
tôi nói với người bồi bàn.
Nước lọc hay nước có ga, thưa ngài?
người bồi bàn hỏi.
Thứ nào mà anh dùng để tắm sáng nay ấy,
tôi nói.
Thưa ngài?
người bồi bàn nói, lùi lại một bước,
nước máy, thưa ngài.
Cũng thế thôi, cho tôi cái đó,
tôi nói.
Tất nhiên là em đã nói với họ rồi. Họ không đồng ý,
Ananya nói khi chúng tôi đã trở lại câu chuyện của mình.
Quý anh Harish đã là quá khứ rồi chứ?
Cuối cùng thì cũng thế, dẫu rằng sẽ phải mất hai năm để bình thường trở lại với bác Shobha. Bác ấy cứ kiểu - nói ta nghe xem, Harish có điểm nào không ổn hả.
Anh ta chẳng thể tự kiếm một người phụ nữ cho mình,
tôi nói.
Thôi nào, Krish,
Ananya cười.
Anh biết cuối cùng em đã giải quyết vụ đó thế nào không?
Em nói với anh ta về anh?
Kiểu như thế.
Kiểu như thế?
Tôi lớn giọng.
Anh không phải Quý Anh Kiểu Như Thế. Anh là Anh Chàng Đó.
Đúng thế, nhưng em không thể nói với anh ta chính xác như vậy. Anh ấy sẽ cảm thấy thế nào? Bạn trai của em ngồi với em khi anh ấy đến để xem mắt em ư.
Thế em tưởng tượng anh cảm thấy thế nào đi. Mà dù sao thì, em đã nói gì với anh ta thế?
Anh ta hỏi em, hơi bóng gió một chút, về sự trinh trắng của em.
Không phải thế chứ! Anh sẽ giết thằng khốn đó,
tôi nói, mặt đỏ lựng lên.
Ananya cười.
Ghen tuông là thứ cảm xúc đáng xem đấy,
cô nhận xét.
Tức cười.
Anh ta chỉ nói… đợi em nhớ xem nào. Đúng rồi, anh ta nói, em vẫn còn trong trắng hay gì đó chứ,
cô khúc khích.
Thằng thảm hại. Hắn ta tìm kiếm cái gì chứ… bơ sữa trâu chăng?
tôi hỏi.
Ananya phá lên cười không kiểm soát được. Cô ôm lấy bụng mà nói.
Chờ đã, anh sẽ chết liền khi nghe câu trả lời của em.
Và đó là?
Em bảo anh ta thế này - Harish, nếu như có một cuộc kiểm tra đầu vào cho sự trinh trắng, anh có thể chắc chắn rằng em sẽ không đứng đầu,
Ananya nói.
Không thể nào! Rồi sau đó thì sao?
Và rồi anh chàng Cisco đó gác máy. Không còn chuyện Harish nữa, chấm hết. Bác Shobha nói bây giờ Harish cũng không thích em nữa. Quá tuyệt!
Ananya nói.
Người bồi bàn mang đồ uống của chúng tôi đến. Chúng trông giống như nước trắng bị bạn nhúng vài cái chổi quét sơn vào. Trà jamun có vị khác lạ, cho dù khác lạ không có nghĩa là tuyệt. Thạch anh tím là để cho đẹp, chứ không phải vì dinh dưỡng.
Ananya, chúng ta cần kết thúc chuyện này. Anh không nhận được sự chú ý của bố mẹ em. Manju thì có thể, nhưng những người khác chẳng hề chấp nhận anh.
Anh sẽ làm được. Thực ra, đó chính là lý do mà hôm nay em gọi anh tới đây. Anh có cơ hội để ghi điểm với bố đấy.
Anh không thể. Anh đã bảo em là ông chắp tay trước mặt anh rồi.
Ông đang đánh vật với bản thuyết trình của mình. Chưa có ai ở Ngân hàng Baroda từng làm một bản kế hoạch kinh doanh. Ông không biết dùng máy tính. Chuyện này thật điên rồ.
Anh đã đề nghị giúp. Ông nói không rồi.
Giờ ông không thể cứ nói không nữa. Em có thể giúp ông, nhưng hầu như lúc nào em cũng đi vắng. Và nếu anh giúp ông, có thể sẽ có tác dụng.
Có thể, từ khóa là có thể. Rất dễ dàng được thay thế bằng từ có thể không,
tôi nói.
Thử đi,
Ananya nói và đặt tay lên tay tôi.
Gần như chắc chắn đây là nhà hàng duy nhất ở Chennai cô có thể làm một hành động phô trương như vậy. Ở đây, làm thế có vẻ cũng không sao.
Đầu tiên là em trai em, rồi bố em. Nếu không có gì khác, anh sẽ trở thành gia sư cho cả nhà em,
tôi nói trong khi uống nốt vài giọt trà cuối cùng.
Và người yêu của em,
Ananya nháy mắt.
Cảm ơn. Thế còn mẹ em thì sao? Làm sao anh có thể làm mẹ em khóc vì sung sướng như anh chàng tìm kiếm sự trong trắng Harish.
Ananya buông tay.
Đừng có hỏi em về mẹ,
cô nói.
Thứ nhất, ngày nào bà cũng khiến em cảm thấy tội lỗi về chuyện Harish. Và thứ hai, Chennai đã đặt bà vào đúng vị trí của mình về khả năng chơi nhạc camatic. Bà đã ngừng hát hoàn toàn. Và điều đó thậm chí còn làm bà đau khổ hơn, nó làm bà tự cảm thấy tội lỗi, rồi nó lại được dồn sang em và chu trình đó cứ thế tiếp tục. Thậm chí cả em cũng chẳng thể giúp bà trong chuyện này. Giờ cứ lo phần bố đã.
Tôi gật đầu khi Ananya dừng lại để lấy hơi.
Cảm ơn anh đã chịu đựng chuyện này,
cô nói và cho tôi một chiếc bánh nhúng kem. Tôi liếm kem từ những ngón tay cô. Những thứ nhỏ bé thế này cho tôi động lực bước tiếp.
Nào, nào, đây là chốn công cộng đấy,
cô nói.
Cô rút tay về khi người phục vụ quay trở lại cùng với hóa đơn. Tôi trả tiền và để cho anh ta một khoản tiền tip lớn hơn cả tiền ăn trưa thường ngày của tôi.
Này, anh muốn đi nhảy không?
cô hỏi.
Nhảy ư? Em có lệnh giới nghiêm lúc tám giờ. Làm sao đi nhảy được?
Bởi vì ở Chennai mọi người đi nhảy vào buổi chiều. Đi nào, Sheraton có DJ được lắm.
Vào ba giờ chiều sao?
Đúng vậy, tất cả mọi người đều đi. Người ta cấm các câu lạc bộ đêm, bởi vậy chúng ta có những câu lạc bộ chiều.
Chúng tôi bắt một chiếc xe tuk tuk tới Sheraton. Tôi không hề nói chơi, hàng trăm người trẻ tuổi trong trang phục tiệc tùng đã đợi bên ngoài trong sân vườn đầy nắng. Sàn nhảy mở ra mười phút sau đó. Tất cả mọi người vào bên trong và đèn được tắt đi. Quán bar bắt đầu công việc của mình. DJ bật bài hát Rajni Tamil mới nhất. Đám đông trở nên điên cuồng vì tất cả mọi người, ngoại trừ tôi, đều thuộc nằm lòng bài hát đó.
Ananya lắc lư cơ thể theo điệu nhạc. Cô nhảy rất tốt, cũng như hầu hết những người trưởng thành cùng với quá trình luyện tập Bharatnatyam.
Naan onnai kadalikaren,
cô nói
em yêu anh
bằng tiếng Tamil. Tôi ôm lấy cô.
Tôi nhìn những người trẻ tuổi xung quanh, họ đang làm điều họ yêu thích bất chấp việc tất cả mọi người từ bố mẹ họ tới chính phủ ngăn cấm họ làm như thế.
Đúng vậy, nếu đã có những sàn disco buổi chiều, thì người Punjab có thể cưới người Tamil chứ. Rốt cuộc, luật lệ được làm ra là để người ta lách luật mà.
Thưa chú, Ananya nói với cháu là chú đang có vấn đề với bản kế hoạch kinh doanh.
Ông phanh khựng xe lại. Chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện trong chiếc Fiat. Chúng tôi có một lễ nghi. Tôi đọc các bản báo cáo của mình, ông nguyền rủa giao thông và đường sá trong thành phố. Trong vòng hai mươi phút, chúng tôi tới cột đèn giao thông gần Citibank, ông thả tôi xuống đó. Tôi cảm ơn ông, ông gật đầu, chúng tôi làm tất cả những điều đó mà không nhìn vào mắt nhau. Hôm nay là một tuần sau cuộc hẹn Thạch Anh Tím, tôi quyết định hành động. Ananya đã đi công chuyện ở Thanjavur trong vòng năm ngày, và mẹ cô đi cùng để thăm các ngôi đền. Ananya đã bảo tôi rằng đó là khoảng thời gian hoàn hảo để đề nghị giúp đỡ. Bố cô sẽ không nghi ngờ tôi muốn tới nhà để gặp Ananya. Thêm nữa, quan trọng hơn, ông có thể thực sự chấp nhận sự giúp đỡ của tôi mà vẫn giữ được mặt mũi vì vợ và con gái ông sẽ không ở đó để chứng kiến.
Sao nó lại nói với cậu những chuyện này?
Đôi tay ông siết chặt vô lăng.
Thực ra, cháu đã giúp sếp cháu làm một bản kế hoạch kinh doanh,
tôi nói dối.
Thật vậy sao?
Khuôn mặt ông dịu lại và ông nhìn tôi.
Các ngân hàng đa quốc gia làm thuyết trình suốt ấy mà,
tôi nói.
Ông nhả phanh ra và chiếc xe lại di chuyển.
Chú có muốn cháu ngồi lại cùng chú không?
tôi đề nghị khi chúng tôi tiến tới gần cột đèn giao thông Citibank.
Cậu nhận dạy thêm cho Manju rồi. Sao cậu lại giúp đỡ chúng tôi nhiều như thế?
Tôi nghĩ rất lung tìm một câu trả lời.
Cháu chẳng quen biết bất cứ ai ở Chennai cả. Không bạn cũ, không gia đình,
tôi nói.
Lông mày ông nhướng lên ở từ cuối cùng.
Tất nhiên, nhà mình đây cũng không phải gia đình cháu,
tôi nói và khuôn mặt ông lại dãn ra.
Nhưng cũng thật tốt khi tới nhà ai đó.
Tôi đã đến đèn tín hiệu của mình. Tôi mở cửa chậm chạp, cho ông có thời giờ để đáp lại.
Nếu cậu có thời gian, buổi tối đến nhé. Tôi sẽ chỉ cậu xem tôi đã làm được gì rồi.
Ồ, vâng, tối nay cháu sẽ tới,
tôi nói khi ông lái xe đi. Chiếc Fiat để lại phía sau một vệt mỏng carbon monoxide.