35.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1417 chữ
- 2020-05-09 02:37:11
Số từ: 1400
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Ba năm trước
Bố tôi trở về nhà lúc nửa đêm. Tôi đã đợi nhiều giờ rồi. Tôi không có thời gian, đêm nay tôi phải nói chuyện với ông. Ông phẩy tay từ chối bữa tối và ngồi phịch xuống xô pha phòng khách để cởi giày.
Bố?
tôi nói, giọng nhỏ nhẹ. Tôi mặc quần soóc và áo phông trắng. Chiếc áo phông có một lỗ nhỏ ở vai.
Gì thế?
Ông quay ra phía tôi.
Ở nhà mà mày ăn mặc như thế này à?
Đây là quần áo ngủ của con,
tôi nói.
Mày không có quần áo ngủ nào ra hồn à?
Tôi thay đổi đề tài.
Bố, con muốn nói với bố một chuyện.
Gì thế?
Con thích một cô gái.
Rõ là mày lắm thời gian đấy,
ông nói.
Không phải thế. Cô ấy là một cô gái tốt. Con gái một giáo sư ở ITT
Ồ. Vậy giờ chúng ta biết mày làm gì ở IIT rồi.
Con đã tốt nghiệp. Con tìm được việc rồi. Con đang chuẩn bị học MBA. Thế thì có chuyện gì nào?
Tao chẳng có chuyện gì cả. Mày mới là người muốn nói chuyện cơ mà,
ông nói mà không nhìn tôi.
Bố cô ấy sắp sửa đưa cô ấy ra nước ngoài. Họ sẽ cho cô ấy đính hôn với một người khác.
Ồ, vậy là bố nó không chấp thuận hả?
Không.
Tại sao chứ?
Tôi nhìn xuống sàn.
Chúng con có một vài vấn đề với ông ấy, con và các bạn con.
Vấn đề gì? Kỷ luật hả?
Vâng,
tôi nói.
Sốc đấy. Con trai một sĩ quan quân đội mà gặp vấn đề kỷ luật. Tất cả những tiếng tăm tao đã tạo dựng nên, mày sẽ phá hủy mất thôi.
Những chuyện đó giờ đã là quá khứ.
Thế thì tại sao ông ấy lại có vấn đề chứ? Mẹ mày có biết chuyện này không?
Có,
tôi nói.
Sao bà ấy không nói với tao? Kavita!
bố tôi gào lên.
Mẹ tôi bước vào phòng, vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu.
Có chuyện gì vậy?
Sao không nói với tôi chuyện con bé đó sớm hơn?
bố tôi gào lên.
Nó mới chỉ nói với tôi mấy tuần trước,
mẹ tôi nói.
Thế là bà giấu tôi à, đồ đĩ,
bố tôi nói.
Đừng nói với mẹ như thế,
tôi nói theo phản xạ. Đáng lẽ tôi nên nói nhiều hơn, nhưng hôm nay tôi cần ông.
Mẹ tôi bật khóc. Chuyện sẽ không tốt chút nào.
Bố, con xin bố. Con muốn sự hợp tác của bố. Nếu bố gặp bố cô ấy, ông ấy có thể nghĩ lại.
Tại sao tao phải gặp ai chứ?
ông nói.
Bởi vì con yêu cô ấy. Và con không muốn cô ấy đi mất.
Mày bị mất hồn, chứ không phải yêu.
Bỏ đi, Krish, ông ấy sẽ không nghe đâu. Hãy xem cách ông ấy nói với mẹ. Con không biết mẹ sống thế nào khi con ở ký túc xá đâu.
Bố tôi nhào tới phía mẹ tôi đầy hăm dọa. Ông giơ một tay lên để đánh bà. Tôi lôi mẹ tôi ra đằng sau tôi.
Đừng,
tôi nói.
Mày nghĩ mày là ai hả?
Ông tát thật mạnh vào má phải tôi. Tôi ngồi xuống ghế phòng ăn.
Hãy để chúng tôi yên và đi đi. Sao ông còn quay lại làm gì chứ?
Mẹ tôi chắp tay trước ông.
Đừng cầu xin, mẹ,
tôi nói, cố nuốt cơn giận trong cổ. Trước kia, bố tôi đã từng cười nhạo vì tôi khóc. Với ông, chỉ những người đàn ông yếu đuối mới khóc.
Nghe giọng nó kìa, cứ như con gái ấy,
bố tôi mỉa mai. Ông nhìn tôi khinh miệt rồi vào phòng tắm thay đồ.
Đi ngủ đi con,
mẹ tôi nói.
Tuần sau ông ta sẽ đưa cô ấy đi rồi,
tôi nói.
Con dính dáng đến đứa con gái kiểu gì vậy? Con còn quá trẻ,
mẹ tôi nói.
Con có cưới cô ấy ngay ngày mai đâu mà mẹ.
Nó là người Punjab à?
mẹ tôi hỏi.
Không,
tôi nói.
Gì cơ?
bà nói, kinh ngạc như thể tôi vừa nói rằng bà không phải là con người vậy.
Mẹ gặp bố cô ấy được không, một lần thôi?
Bố tôi bước ra khỏi phòng tắm. Ông đã nghe câu cuối cùng của tôi.
Bà dám đi không, Kavita,
bố tôi nói, mắt long lên sòng sọc.
Tôi nhìn lại ông.
Đi về phòng mày,
bố tôi nói.
Tôi trở về giường của tôi. Tôi nghe những âm thanh phát ra từ phòng bố mẹ mình. Không ngủ được, tôi bèn bước về phía phòng họ. Tôi đã nghe quá đủ những cãi vã của bố mẹ tôi suốt cuộc đời rồi, nhưng tôi vẫn áp tai vào cửa.
Thằng bé đang trưởng thành,
mẹ tôi nói.
Với tất cả những giá trị sai trái. Nó biết gì về lũ con gái chứ? Nó là con trai tôi, nó học ITT ra, hãy xem lúc nào đó tôi sẽ kiếm cho nó một mối ra trò.
Vậy đó, theo phương châm của bố tôi, tôi là chiếc cúp của ông để mang bán ở chợ cho người trả giá cao nhất.
Đúng cái kiểu con hư tại mẹ,
bố tôi gào lên với mẹ tôi. Tôi nghe thấy tiếng cốc thủy tinh đập vào tường.
Tôi đã làm gì nào? Tôi thậm chí còn chẳng biết đứa con gái này…
Bốp… bốp… bố tôi ngắt lời mẹ tôi. Tôi đạp cửa mở ra khi nghe thấy vài tiếng tát nữa. Tôi thấy mẹ đang ôm tay che mặt. Một mảnh kính làm chảy máu cánh tay bà.
Bố tôi quay lại phía tôi.
Mày có biết lịch sự là gì không? Không biết gõ cửa à?
Ông đâu có dạy tôi lịch sự,
tôi nói.
Biến đi,
ông nói.
Tôi lắc đầu. Tôi nhìn thấy nước mắt trên mặt mẹ tôi. Mặt tôi bừng lên cuồng nộ. Bà đã sống với những chuyện này trong hai mươi lăm năm. Tôi không biết tại sao - để nuôi lớn tôi; tôi không biết sao bà lại làm được.
Bố tôi giơ tay để đánh tôi. Vô thức, tôi chộp lấy cổ tay ông giữ chặt.
Ồ, giờ mày định ra tay với bố đẻ của mày đấy à,
ông nói.
Tôi vặn tay ông.
Kệ ông ấy đi, ông ấy sẽ không thay đổi đâu,
mẹ tôi thở hổn hển.
Tôi lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt ông. Tôi tát vào mặt ông một cái, hai cái, rồi tôi nắm tay thành nắm đấm và đấm vào mặt ông.
Bố tôi quá sốc, ông không thể đánh trả. Ông đã không ngờ đến chuyện này; suốt tuổi thơ tôi, tôi chỉ chịu đựng sự áp chế của ông. Chuyện hôm nay không chỉ vì chiếc cốc vỡ. Không chỉ vì cô gái tôi yêu sẽ ra đi. Nó là sự đáp trả cho hai thập kỷ bị ngược đãi. Hoặc đó là cách tôi tự vệ. Hoặc đó là bất cứ cách biện hộ nào cho việc đánh bố đẻ mình? Vào lúc đó, tôi không thể dừng lại. Tôi đấm vào đầu ông cho tới khi ông đổ gục xuống sàn. Tôi không thể nhớ được đã có bao giờ tôi cảm thấy vui thú với bạo lực như lần này chưa. Từ bé đến lớn, tôi luôn là một cậu bé chăm chỉ vùi đầu vào đống sách vở. Hôm nay, may cho tôi là không có khẩu súng nào trong nhà.
Cơn cuồng điên qua đi sau năm phút. Bố tôi không nhìn vào mắt tôi. Ông ngồi trên sàn và xoa bóp cánh tay đã bị tôi vặn. Ông nhìn mẹ tôi, với vẻ
thấy chưa, tôi đã bảo bà rồi mà
.
Mẹ tôi ngồi trên giường, cảm xúc giằng xé lẫn lộn. Chúng tôi nhìn nhau. Chúng tôi là một gia đình, nhưng là một gia đình chẳng ra gì. Tôi lấy chổi và quét những mảnh cốc vỡ vào một tờ báo. Tôi nhìn bố tôi và thề sẽ không bao giờ nói với ông một lời nào nữa. Tôi thu tờ báo lên cùng những mảnh kính và rời khỏi phòng.