40.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1775 chữ
- 2020-05-09 02:37:08
Số từ: 1758
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Ồ, tin em đi, bà đã trên một hành tinh khác kể từ hôm đó. Không cần mời bà bữa tối để cảm ơn đâu,
Ananya nói trên điện thoại.
Chúng tôi ai nấy đang ở văn phòng riêng của mình. Tôi vừa mới mời cả nhà Ananya đi ăn tối.
Nhưng bên anh thậm chí còn chẳng trả thù lao cho bà vì phần biểu diễn đó. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm mà,
tôi nói.
Anh đã làm rất nhiều rồi,
Ananya nói.
Tin anh đi, bữa tối này là rất quan trọng,
tôi nói.
Vậy sao? Có chuyện gì thế?
Em sẽ biết vào thứ Sáu tới ở Raintree. Hẹn gặp tất cả mọi người lúc tám giờ,
tôi nói.
Nhà hàng Raintree nằm trong khách sạn Taj Connemara, trên đường Binny bên ngoài Anna Salai. Nhà hàng ngoài trời lẩn dưới tán một loài cây cùng tên. Ánh sáng thần tiên trang hoàng những cành cây và nến được thắp trên những chiếc bàn. Cùng với Amethyst, nó là một thiên đường khác trong thành phố này.
Tôi ngồi cùng với gia đình Ananya bên một trong những chiếc bàn đặt ngoài trời, túi quần của tôi nặng trĩu.
Thật rực rỡ,
Ananya nói và ngước nhìn lên những đốm sáng nhỏ. Cô mặc một bộ váy trắng vừa vặn với những đồ trang sức lấp lánh trong chỗ nửa sáng nửa tối.
Mọi người chưa từng tới đây trước kia sao?
tôi hỏi.
Không, nhà em chưa tới. Phải không bố?
Bố cô lắc đầu trong khi chiêm ngưỡng tán cây ngay trên đầu chúng tôi. Những người bồi bàn mặc đồng phục phục vụ chúng tôi một lượt uống chào mừng bằng nước dừa với bạc hà tươi. Họ để thực đơn trên bàn chúng tôi. Nhà hàng này chuyên về đồ ăn Chettinad, đặt tên theo một vùng phía Nam của Tamil Nadu. Món ăn nổi tiếng về độ cay và gia vị mạnh, cùng với rất nhiều món không dành cho người ăn kiêng.
Thưa ngài, về cocktail thì ngài nên thử Kothamalli Mary,
người phục vụ nói.
Kotha gì cơ?
tôi hỏi.
Nó giống như Bloody Mary ấy, thưa ngài, nước cà chua pha với rượu vodka, nhưng với gia vị của Chettinad.
Tôi nhìn ông. Ông có vẻ lưỡng lự khi gật đầu chọn một thứ đồ uống có cồn trước mặt vợ mình.
Tôi một cốc,
Ananya nói.
Mẹ Ananya nhìn cô sắc lẹm.
Thôi nào, chỉ là một ly cocktail thôi mà,
Ananya nói.
Tôi mở thực đơn ra. Tôi không thể phát âm được những cái tên món ăn khó đọc tới gãy lưỡi đó. Các món đặc sản bao gồm kuruvapillai year và kozhi melagu Chettinad. Tôi chẳng buồn đọc phần còn lại.
Mọi người biết rõ những món ăn này hơn, hãy gọi món đi ạ,
tôi nói.
Bố mẹ Ananya nhìn thực đơn vài lần.
Sao đắt thế,
mẹ Ananya nói.
Không sao đâu ạ,
tôi nói.
Em gọi giùm đi, Ananya.
Ananya lấy thực đơn và gọi món cho tất cả mọi người. Chúng tôi gọi kozhakattai, masala paniyaram, adikoozh, kandharappam, seeyam và athirasam. Tất nhiên, tôi hoàn toàn chẳng hiểu những món ăn đó là cái gì; tôi chỉ biết là ít nhất cũng ăn được một trong số chúng. Người phục vụ cũng gợi ý chúng tôi gọi món idiyappam, bún gạo được xếp chồng lên nhau như một tổ chim.
Chuẩn bị cho kỳ thi vào IIT thế nào rồi, Manju?
tôi hỏi sau khi người bồi bàn rời đi.
Tốt ạ, em đứng thứ mười trong cuộc thi thử IIT của Mylapore,
Manju nói.
Tôi gật đầu.
Thế cô có nhận thêm lời mời đi hát nào không?
tôi nói với cô.
Bà cười.
Đừng làm cô xấu hổ. Nhưng cô đã tìm một thầy dạy nhạc khác, ông ấy có cách tiếp cận hiện đại với nhạc camatic.
Tôi quay sang bố Ananya.
Ở ngân hàng thế nào rồi chú?
Tốt, mọi người vẫn còn bàn tán về bản thuyết trình của cháu đấy.
Thức ăn đã được mang ra; đậm vị, thơm và ngon tuyệt.
Món này rất tuyệt,
tôi nói khi ăn masala paniyaram, một thứ gần giống idli nhưng ngon hơn và trông như một quả bóng.
Nhân viên Raintree mang ra một xe đẩy với mười loại chutney để lựa chọn.
Cháu thề, Delhi cần phải nếm những món này. Chúng cháu chưa từng được thử qua những món ngon hơn là paneer masala dosa,
tôi vừa nói vừa lấy một thìa đầy cà ri cà chua me cùng với idiyappam.
Cháu thích hả? Cô có thể làm món đó ở nhà,
mẹ Ananya nói.
Tôi nhận ra rằng thời điểm đó đang rất gần. Có lẽ để lúc tráng miệng, tôi tự nhủ bản thân mình. Chúng tôi xem thực đơn tráng miệng. Bố Ananya chọn kem dừa. Tình yêu sâu sắc của những người Nam Ấn dành cho loại quả này thật không thể cắt nghĩa được. Kem được đưa tới trong vỏ dừa xanh thật.
Tuyệt lắm,
bố Ananya nói, một tín hiệu tôi nhận lấy như là chuẩn bị, sẵn sàng, xuất phát.
Cháu có chuyện quan trọng muốn nói ạ,
tôi nói.
Bố Ananya ngẩng lên khỏi chiếc kem.
Được chứ ạ?
tôi nói thêm.
Ông gật đầu. Mẹ Ananya nhìn Ananya và tôi.
Manju, cả em nữa,
tôi nói. Mặt cậu đang gí sát vào tô kem, cặp kính mờ hơi nước.
Tôi đã nhận được sự chú ý của mọi người.
E hèm,
tôi hắng giọng.
Chú, cô, Manju, cháu tới đây đã được sáu tháng. Chuyện cháu chọn Chennai làm nơi làm việc đầu tiên thì không có gì bí mật. Tuy vậy, cháu không thể ở đây mãi mãi được. Cháu đã gặp Ananya gần ba năm trước, và ngoại trừ lần cãi cọ đầu tiên, thì kể từ hôm đó, ngày nào cháu cũng yêu cô ấy.
Từ dưới gầm bàn, Ananya nắm lấy tay tôi.
Và cháu nghĩ tình yêu của chúng cháu là đủ cho chúng cháu tiến tới hôn nhân. Chúng cháu đã tưởng rằng phụ huynh hai bên sẽ gặp nhau ở lễ tốt nghiệp và mọi chuyện sẽ trôi chảy. Chúng cháu đã nhầm.
Người bồi bàn đến để thu những chiếc đĩa đựng kem. Tôi bảo anh ta quay lại sau năm phút.
Chúng cháu đã có thể cùng nhau bỏ đi. Chúng cháu đã có thể ép cô chú phải theo quyết định của chúng cháu. Tuy vậy, Ananya đã nói với cháu là cô ấy mơ thấy bố mẹ cả hai bên đều cười trong ngày cưới của chúng cháu. Bởi thế, cháu muốn biết liệu chúng cháu có thể làm được điều đó hay không. Vả lại, cháu cũng không nghĩ chúng cháu đã làm điều gì sai trái mà phải bỏ trốn.
Bố mẹ Ananya yên lặng hoàn toàn. Hoặc là họ đang lắng nghe chăm chú hoặc là kem quá lạnh.
Và kể từ khi tới Chennai, cháu đã cố gắng để được cô chú chấp nhận. Cháu không kỳ vọng cô chú yêu quý cháu như đã yêu quý Harish, nhưng ít nhất cô chú có thể chấp nhận cháu.
Mẹ Ananya chực nói. Tôi ra hiệu cho bà đợi.
Và nếu chẳng may mọi người không yêu quý cháu, cháu cũng mong mọi người có thể khoan dung với cháu. Đâu đó ở giữa chính là sự chấp nhận mà cháu đang nói đến.
Tôi thọc tay phải vào trong túi quần và quờ quạng lấy bốn chiếc hộp nhỏ.
Với tất cả những điều đó, xin hãy cân nhắc hạnh phúc của con gái cô chú và xem xét những gì cô chú biết về cháu,
tôi nói và ngừng lại để thở. Tôi lấy ra bốn chiếc hộp nhỏ màu đỏ và đặt chúng lên bàn. Những chiếc hộp có dòng chữ
Tiệm kim hoàn Muruguppa
ở trên. Tôi mở bốn chiếc hộp. Trong mỗi chiếc có một chiếc nhẫn vàng. Tôi đứng dậy khỏi ghế và quỳ gối dưới sàn.
Tôi, Krish Malhotra, muốn cầu hôn tất cả mọi người. Mọi người sẽ cưới tôi chứ?
tôi nói và xòe bốn chiếc hộp trong lòng bàn tay mình.
Bố mẹ Ananya hết nhìn cô lại quay sang nhìn tôi. Manju há hốc miệng, kem trong miệng thằng bé trông rõ mồn một.
Bố Ananya ra hiệu cho Ananya biết phải làm gì.
Bố mẹ trước ạ,
Ananya nói,
và cả em nữa, Manju.
Manju cầm chiếc hộp của cậu lên.
Đẹp quá, vàng thật ạ?
cậu hỏi.
Tôi gật đầu.
Vàng, nguyên tố số bảy mươi chín,
Manju nói khi cầm chiếc nhẫn trên tay.
Thưa chú?
tôi nhắc. Hai đầu gối của tôi đã bắt đầu đau đớn trên sàn bê tông.
Nếu cậu hứa chăm sóc con gái tôi,
bố Ananya nói,
thì câu trả lời của tôi sẽ là đồng ý.
Ông cúi người ra trước và nhặt chiếc hộp của mình lên.
Ananya ôm bố cô.
Cảm ơn bố,
cô nói,
con yêu bố.
Bố Ananya chúc phúc cho con gái bằng cách đặt một bàn tay lên đầu cô.
Mẹ Ananya nói,
Không phải là chúng tôi không thích cháu. Nhưng cộng đồng của chúng tôi…
Mẹ, nào mẹ,
Ananya ngắt lời bà.
Mẹ Ananya mất gần một phút mới đáp lại.
Mẹ biết cậu ấy sẽ chăm sóc con. Nhưng liệu bố mẹ Krish có đối xử tôn trọng với con gái tôi không?
Chúng cháu cũng sẽ cố gắng lo liệu chuyện đó,
tôi nói, nhận thức một thử thách mới đang chờ đợi mình ở Delhi.
Nếu họ đối xử tôn trọng với cô ấy, thì…?
Nếu thế thì cô đồng ý,
mẹ Ananya nói.
Tuyệt vời!
Ananya reo lên. Bà lấy chiếc nhẫn của mình, Ananya liền hôn một cái lên trán bà.
Chị, chị chưa lấy cái của mình,
Manju nói khi thấy màn âu yếm giữa mẹ với con gái vẫn tiếp diễn. Khi họ rời nhau ra, cả hai đã đẫm nước mắt.
Ồ, tất nhiên rồi, nó đâu nào?
Ananya cầm chiếc nhẫn của cô lên.
Tôi quay trở lại ghế của mình.
Thưa ngài, ngài ăn ngon miệng chứ ạ?
người phục vụ bàn hỏi khi dọn những chiếc đĩa.
Chắc chắn rồi,
tôi nói, bo cho anh ta nhiều hơn cả hóa đơn tối đó.