50.


Số từ: 826
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Thế, mẹ
tôi nói,
như con đã nói đấy.

Chúng tôi đang ở trong bếp.

Con đã nói bốn lần rồi. Thực sự là con có điều gì để nói không?
mẹ tôi nói. Bà nhấc ấm trà sôi ra khỏi bếp.

Mai Ananya đi rồi,
tôi nói.

OK,
bà nói. Bà đưa tôi một cốc trà.

Con đã gọi cô ấy tới nhà để gặp chúng ta trước khi cô ấy rời đi.


Rồi sao,
mẹ tôi nói.

Chúng con muốn biết quyết định của mẹ,
tôi nói.

Đó là quyết định của con,
bà nói.

OK, vậy thì quan điểm của mẹ, đó là điều quan trọng đối với con để con đưa ra quyết định của mình.


Chà, anh lại dùng cách nói MBA của mình đấy,
mẹ tôi nói.

Ananya tới nhà vào buổi chiều. Mẹ tôi cắt một quả dưa khi chúng tôi ngồi ở bàn ăn.

Vậy, mẹ, điều không tưởng đã xảy ra. Nhà ngoại thích Ananya. Giờ con có được phép cưới cô ấy không ạ?


Con đâu cần mẹ cho phép,
mẹ nói và đưa tôi mấy miếng dưa.

Không cần cho phép, thế thì chấp thuận vậy. Chúng con có được sự chấp thuận của mẹ không ạ?
tôi hỏi.
Bà đưa vài miếng dưa cho Ananya.

Thế là đồng ý phải không ạ?
tôi hỏi.

Bác gái Kamla và bác Rajji rất thích con bé đấy,
mẹ tôi nói.

Bác có thích cháu không ạ? Bác cứ nói với cháu nếu như bác thấy không chắc,
Ananya nói.

Tất nhiên, bác thích chứ, con bé này,
mẹ tôi nói, đặt tay lên đầu Ananya.
Nhưng còn những người khác nữa, gia đình bên nhà cháu.


Mọi người trong nhà cháu rất mến anh Krish!


Đúng thế, nhưng hai bên gia đình có thích nhau không? Hai đứa có thể hạnh phúc, nhưng những người lớn nhà bác cũng phải hòa thuận với những người lớn bên nhà cháu. Cháu còn nhớ chuyện ở Sabarmati Ashram chứ?


Kiên nhẫn nào mẹ. Qua thời gian, hai gia đình sẽ lại gần nhau hơn,
tôi nói.
Ananya khơi dậy chủ đề về bố tôi lần cuối cùng trước khi rời đi.
Bố anh Krish không đồng ý ạ?
Ananya hỏi.
Mẹ tôi cười gượng gạo.
Ông ấy không cho hai mẹ con xem ti vi, chứ đừng nói đến việc để Krish tự chọn cô dâu. Không sao đâu, anh chị em bác là đủ rồi. Nếu không, sẽ chẳng bao giờ cưới xin được đâu,
mẹ tôi nói.
Ananya gật đầu. Mẹ tôi bước vào phòng mình và quay trở ra với hai chiếc vòng vàng.

Thôi thôi, bác ơi,
Ananya nói, còn mẹ tôi cứ cố đeo vào tay cô và hôn trán cô.
Hạnh phúc bồng bềnh như những cánh hồng trong không trung, tôi hình dung mình giật mạnh nắm tay đắc thắng ba lần liền.


Vậy bước tiếp theo là gì? Chọn ngày cưới?

Ananya và tôi đang nói chuyện đường dài từ văn phòng mỗi đứa.

Anh biết không, mẹ anh nói đúng, có một khoảng cách ở đây,
Ananya nói.

Khoảng cách gì?
tôi hỏi.

Bố mẹ em thích anh. Mẹ anh thích em. Còn hai gia đình có thích nhau không? Nhớ thảm họa Ahmedabad chứ?
Ananya nói.

Có, nhưng mà,
tôi nói.
Ôi không, anh tưởng chúng ta đã nói xong chuyện đó rồi chứ.


Không, hai gia đình phải đoàn kết. Hãy tin em đi, điều đó đáng đấy. Chúng ta nên để họ gặp nhau,
cô nói.

Ở đâu? Anh sẽ tới Chennai cùng với mẹ anh à?
tôi hỏi.

Không, hãy tới một địa điểm trung lập không có những người họ hàng.


Ý hay đấy. Để anh sắp xếp một số thứ đã,
tôi kết thúc cuộc gọi.
Tôi quay trở lại làm việc. Ở Citibank Delhi tôi chưa thuộc phòng ban nào cố định mà cũng chưa có sếp. Tôi cứ loăng quăng giữa các phòng ban, giả vờ như mình hữu dụng. Tạm thời tôi làm ở phòng thẻ tín dụng. Tôi đã có một kế hoạch tiếp thị phát triển thẻ tín dụng, một lĩnh vực tôi không có mấy hứng thú hoặc chuyên môn. Tôi mở cuốn sách ghi những đề xuất hiện thời với các khách hàng thẻ tín dụng của chúng tôi. Chúng tôi có một thương vụ đặc biệt ở Goa.
Tôi nhấc điện thoại lên và gọi lại cho Ananya.
Goa,
tôi nói.
Tất cả chúng ta hãy tới Goa. Chẳng có gì kết nối hai gia đình bằng biển cả, mặt trời và cát. Thêm nữa, chúng mình cũng sẽ rất vui. Vậy tháng sau nhé?


Sẽ không rẻ đâu,
cô nói.

Chẳng phải đầu tư cho tình yêu là sự đầu tư tốt nhất sao?
tôi nói và lục đống card visit của mình để gọi hãng du lịch.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.