Phần 5 - 51
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 908 chữ
- 2020-05-09 02:37:13
Số từ: 891
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
PHẦN 5: GOA
---o0o---
51.
Mẹ chỉ nói với mình con lúc này thôi nhé. Mẹ không thích mẹ con bé - người phụ nữ đó thật kiêu ngạo,
mẹ tôi nói khi chúng tôi đứng đợi taxi. Hai mẹ con hạ cánh xuống sân bay Dabolism ở Goa hai giờ trước khi Ananya và bố mẹ cô tới. Tôi đã cố tính giờ các chuyến bay sát nhau nhất có thể.
Đó không phải kiêu ngạo. Họ là những người ít nói,
tôi nói.
Đừng để họ bỏ bùa,
mẹ tôi nói.
Không đâu. OK, họ đến đây rồi, hãy nhớ cười nhé mẹ,
tôi nói.
Bố mẹ Ananya tới đối mặt với mẹ tôi lần thứ hai.
Chào chị Kavita,
bố Ananya nói. Họ chào hỏi lẫn nhau, không ấm áp và ôm ấp như ở sân bay Delhi, nhưng cũng không hoàn toàn băng giá.
Tôi đã thuê một chiếc Qualis. Tôi giúp người tài xế xếp các túi xách của Ananya vào trong xe. Mẹ tôi nhìn tôi khó hiểu.
Gì thế mẹ?
tôi hỏi.
Bà lắc đầu.
Tôi ngồi đằng trước. Gia đình Ananya ngồi hàng ghế giữa.
Ồ, tôi sẽ ngồi ở dưới,
mẹ tôi nói.
Vâng,
mẹ Ananya nói.
Tôi nhận ra điểm thiếu sót.
Không, mẹ, con sẽ ngồi ghế cuối,
tôi nói.
Mẹ tôi từ chối vì bà đã ngồi đó rồi.
Công viên Hyatt,
tôi nói. Tài xế quay xe hướng về phía Nam Goa. Mẹ tôi lấy ra một gói nhựa từ trong túi xách của bà.
Cái này tặng chị,
mẹ tôi nói và đưa một bộ sari cho mẹ Ananya.
Mẹ Ananya quay lại và cầm lấy gói quà.
Cảm ơn chị,
bà nói.
Lụa tussar đấy,
mẹ tôi nói,
tôi mua ở chợ Assam.
Lụa cũng rất phổ biến ở phía Nam, chúng tôi có sari Kanjeevaram,
mẹ Ananya nói và bỏ bộ sari vào trong túi xách của mình.
Chặng đường về tới resort chúng tôi không nói chuyện nhiều.
Nhân viên khách sạn đón chúng tôi với một vòng hoa và một cốc nước quả chào mừng. Chưa ai trong chúng tôi ở khách sạn năm sao bao giờ.
Chỗ này chắc đắt đỏ lắm hả con?
mẹ tôi hỏi.
Họ giảm giá cho con. Con đã hứa sẽ đưa Citibank tới tổ chức hội nghị thường niên ở đây,
tôi nói.
Chào mừng anh Krish, chúng tôi giữ hai phòng trông ra vườn cho anh,
nhân viên lễ tân nói.
Và tôi có tin tốt đây. Chúng tôi đã đề xuất nâng cấp một trong hai phòng thành phòng lớn, nhìn ra biển.
Chà,
Ananya nói,
Em chưa ở phòng nhìn ra biển bao giờ.
Tất nhiên, Ananya và tôi không ở cùng nhau. Tôi ở cùng phòng với mẹ mình còn Ananya sẽ ở với bố mẹ cô ấy. Và bởi vì họ có ba người, tôi quyết định lựa chọn.
Ananya, gia đình em có thể lấy phòng lớn hơn. Mẹ và anh sẽ ở phòng còn lại,
tôi nói.
Anh chàng đón khách ở cửa mang hành lý vào phòng chúng tôi.
Nơi này đẹp, mẹ nhỉ?
tôi nói với mẹ tôi khi chúng tôi đi qua một vườn hoa.
Mẹ tôi không đáp lại.
Mọi thứ ổn chứ ạ?
tôi hỏi.
Mẹ tôi gật đầu một cái thật nhanh. Bà giữ yên lặng cho tới khi chúng tôi về đến phòng.
Họ thô lỗ quá thể,
mẹ tôi nói.
Ai cơ? Nhân viên khách sạn ấy ạ?
tôi nói và kéo rèm ra để ngắm nhìn khu vườn.
Im đi, những người mà con muốn kết thông gia ấy. Họ có biết phép tắc gì không thế? Bắt con rể phải mang hành lý sao?
Hả? Khi nào cơ ạ?
tôi hỏi.
Ở sân bay. Con thậm chí còn chẳng nhận ra con đã trở thành người hầu của họ à?
Con…
tôi nói, lục tìm một câu đáp,
Con muốn giúp đỡ thôi mà.
Vô lý, thế sao bọn họ lại lấy phòng trông ra biển. Chúng ta là nhà trai cơ mà.
Nhà họ có nhiều người hơn mà. Với lại, mẹ cần gì chứ? Chẳng phải khu vườn rất đẹp sao?
Sao cũng được, thế con có nhận thấy điều sai sót nhất của họ không?
bà nói.
Là gì cơ?
Họ không mua thứ gì cả. Ta đã tặng con gái họ hai cái vòng tay. Họ nên biết xấu hổ một tí chứ.
Theo thuật ngữ Punjab, bố mẹ Ananya đã gây ra sự mất lòng rõ ràng. Đừng bao giờ tay không gặp bên nhà trai. Đừng bao giờ.
Và mẹ tặng bà ấy bộ sari lụa hai ngàn rupi. Bà ấy còn chẳng hề cảm kích.
Bác ấy có mà.
Không, bà ấy huênh hoang về thứ sari miền Nam của bà ấy,
mẹ tôi nói.
Đây là một điều cực kỳ tiêu cực khi chuẩn bị đám cưới. Một chàng trai phải dính dáng tới những tranh cãi về sari và vàng.
Mẹ, chúng ta tới đây để làm thân với họ. Đừng thành kiến mà. Còn giờ, chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tối mẹ nhé.
Con sẽ chỉ đứng về phía họ thôi. Con bị đánh bẫy rồi.
Bà lẩm bẩm,
Thằng ngốc, không biết giá trị của chính mình.