52.


Số từ: 1228
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Các bữa buffet chính là một trong những thứ cho thấy rõ nhất khác biệt giữa người Punjab và người Tamil. Người Tamil xem nó như bất cứ bữa ăn nào khác. Họ sẽ ăn thật nhiều cơm trước, theo sau đó là đậu lăng hầm và sữa đông và bất cứ thứ gì có những chấm đen nhỏ của mù tạt, dừa hoặc lá cà ri.
Với người Punjab, thức ăn kích thích phản ứng về mặt cảm xúc, như là âm nhạc vậy. Và dãy các món thức ăn trong một bữa tiệc buffet thì giống như dàn nhạc giao hưởng Philharmonic. Tiêu chí là nhồi nhiều calo hết mức có thể vào một chiếc đĩa, vì hầu hết những người phục vụ bữa tiệc tính tiền dựa trên số đĩa đã sử dụng. Và nữa, như mẹ tôi đã giải thích từ hồi còn bé, đừng bao giờ lấy một món có thể nấu dễ dàng ở nhà hoặc được làm từ nguyên liệu rẻ tiền. Bởi vậy, không đậu lăng vàng, gobi aloo chán ngắt hay xa lát xanh. Tập trung vào gà, các món có hoa quả khô và các món tráng miệng nhập ngoại.

Ở đây mẹ có thể lấy nhiều hơn một đĩa, mẹ ạ,
tôi nói khi bà gạt ba miếng gà bơ sang cho tôi.

Thật vậy hả? Không tính thêm tiền?
bà hỏi.
Chúng tôi quay trở lại bàn.
Mọi người ăn cơm ư?
mẹ tôi hỏi khi nhìn thấy những chiếc đĩa của họ.
Họ gật đầu và dùng thìa ăn. Những ngón tay của họ ngứa ngáy muốn được cảm thấy cái mềm mềm của cơm trộn với sữa đông và đậu lăng hầm. Ananya đã bắt họ phải kiềm chế bản năng của họ lại để tránh gây sốc cho mẹ tôi.

Gà rất ngon. Mọi người thử chưa?
mẹ tôi nói và cầm lên một miếng để mời họ.

Chúng tôi ăn chay,
mẹ Ananya nói lạnh lùng, mặc cái chân gà đung đưa trong không khí.

Ồ,
mẹ tôi nói.

Không sao đâu, bác, để cháu thử,
Ananya nói.
Chúng tôi ăn trong im lặng, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng nhai thức ăn.

Mẹ, gì đó gì đó,
Ananya thì thầm bằng tiếng Tamil, giục mẹ mình nói.

Chồng chị không đến sao?
mẹ Ananya hỏi.

Không, ông ấy không được khỏe. Bác sĩ đã bảo ông ấy không được đi máy bay,
mẹ tôi nói.

Có tàu từ Delhi đến Goa mà,
bố Ananya tiếp lời.
Ananya liếc bố cô một cái, ông bèn trở lại với thức ăn của mình.

Chúng tôi không đi lại bằng tàu hỏa,
mẹ tôi nói, tất nhiên là nói dối. Tôi không biết lý do tại sao.
Bà tiếp tục,
Thực sự, người Punjab khá rộng lượng. Chúng tôi muốn sống tử tế. Khi gặp người ta, chúng tôi tặng họ những món quà đẹp đẽ.


Mẹ, mẹ muốn ăn tráng miệng không? Có kem xoài đấy,
tôi nói.
Bà phớt lờ tôi.
Thật ấy chứ, chúng tôi chưa từng gặp ai đi tay không. Ồ, và tay không đi gặp gỡ bên nhà trai, thật không tưởng tượng được,
mẹ tôi nói trong khi tôi giẫm nhẹ lên chân bà.

OK, cháu đã đặt một chiếc xe đi ngắm cảnh ngày mai. Cả nhà đến quán cà phê lúc bảy giờ nhé,
tôi nói.

Không gì đó ngắm cảnh,
mẹ Ananya lẩm bẩm.

Chắc chắn rồi, mọi người sẽ tới đó,
Ananya nói.

Ananya và tôi hẹn nhau đi bộ sau bữa tối ở bãi biển riêng của Park Hyatt.

Bố mẹ em rất bực,
Ananya nói,
mẹ anh cần học cách ăn nói.

Những con sóng tung bọt nước lên bãi biển trong khi nhiều cặp đôi khách du lịch đang tay trong tay bước đi đằng trước chúng tôi. Tôi chắc không phải họ đang bàn luận về tâm trạng thất thường của những người bên nhà trai nhà gái.

Bố mẹ em cần biết cách ứng xử,
tôi nói.
Vậy là chúng tôi, ở một trong những nơi lãng mạn nhất Ấn Độ, có cuộc bất hòa đầu tiên về hôn nhân. Trong một đám cưới vì tình yêu ở Ấn Độ, tới khi đã lên chung một thuyền, người ta sẽ tự hỏi còn bao nhiêu tình yêu sót lại.

Họ ứng xử tốt hơn thế nào đây?
cô nói.

Anh sẽ nói với em. Nhưng em phải làm theo chính xác điều anh nói,
tôi nói.

Nếu điều đó là hợp lý,
cô bạn gái thấu tình đạt lý của tôi nói.

Bước một, mua cho mẹ anh một món quà đắt tiền.


Vậy sao?


Đúng thế, bước hai, khi chúng ta đi chơi Goa ngày mai, luôn luôn giành trả tiền.


Khắp mọi nơi sao?


Đúng thế, ở các nhà hàng, taxi hay bất cứ chỗ nào khác. Và khi mọi người đề nghị trả, mẹ anh sẽ nói không. Nhưng cố nài, nếu cần, giật ví của bà ấy để không cho bà ấy trả. Với người Punjab, chuyện đó được xem là OK, thậm chí là rất tình cảm.

Ananya há hốc mồm.

Bước ba, đừng bao giờ để anh làm bất cứ việc gì khi mọi người đứng quanh. Ví dụ, ở bàn ăn sáng, bảo mẹ em mang bánh mì cho anh.

Cô khịt mũi.

Đó là những điều mẹ anh trông chờ. Hãy làm thế,
tôi nói.
Mặt cô có vẻ ngang bướng.

Anh xin em,
tôi nói.

Còn gì nữa không?
cô hỏi.

Còn, bước bốn là làm tình với anh trên bãi biển.


Tận dụng thời cơ tốt đấy anh chàng Punjab đẹp trai. Nhưng xin lỗi nhé, sẽ không có gì xảy ra cho tới khi chúng ta vượt qua vạch đích.


Ananya, đi mà,
tôi dỗ ngọt.

Chúng ta phải khắc phục tình hình gia đình. Em quá căng thẳng để nghĩ về bất cứ điều gì khác,
Ananya nói.

OK, nếu ngày mai mọi việc tiến triển tốt thì chúng ta có thể làm điều đó trên bãi biển chứ? Chúng ta sẽ gọi đó là Điệp vụ Tình yêu Bãi biển.


Để xem. Tình yêu Bãi biển,
cô mỉm cười và tét vào đầu tôi.
Đi về thôi, bố em đang đợi em đấy.

Chuyến du ngoạn ban ngày ở Goa kết thúc mà không có vấn đề gì, chủ yếu là do sự có mặt của anh chàng hướng dẫn viên thân thiện người Goa. Chúng tôi tới Bom Jesus Basilica, nhà thờ lâu đời nhất ở Goa.

Hãy thắp một ngọn nến cùng người mà bạn yêu quý,
anh chàng hướng dẫn viên nói. Tôi phải lựa chọn giữa Ananya và mẹ tôi. Cân nhắc tới tính nhạy cảm của chuyến đi, tôi lựa chọn người thứ hai.
Chúng tôi cũng tới thăm Dona Paula, địa điểm quay cảnh cao trào của bộ phim Ek Duje Ke Liye.

Bộ phim nổi tiếng đã được quay ở đây. Chàng trai người Bắc Ấn, cô gái người Nam Ấn. Không tới được với nhau, bởi vậy họ đã chết,
anh hướng dẫn viên nói.

Chứ còn làm sao khác được chứ?
mẹ tôi cười đầy ẩn ý. Tôi bỏ qua chuyện đó.
Bố mẹ Ananya ở lại Panjim để mua sắm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.