57.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1004 chữ
- 2020-05-09 02:37:13
Số từ: 987
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Tôi biết tôi phải ăn, não tôi biết thế, nhưng cơ thể tôi thì không chịu nghe. Ngày hôm sau khi trở lại Chennai, tôi chỉ húp xúp ở văn phòng; ở nhà tôi giả vờ là mình ăn tối rồi. Mẹ tôi hỏi khi nào tôi muốn cạo râu. Bà muốn tôi sắp lịch xem mặt một cô gái mới. Tôi nói với bà là tôi đã quyết định để râu suốt quãng đời còn lại. Bà làm mặt giận và rời khỏi phòng.
Bố tôi quay về nhà lúc mười giờ. Trông ông cực kỳ mệt mỏi. Chiếc áo ông thường bỏ trong quần đã bung ra ngoài, và mái tóc ông không được chải gọn ghẽ như ngày thường. Ông ngồi trước mặt tôi.
Tôi ăn tối rồi,
ông nói với mẹ tôi.
Tôi không biết tôi nấu ăn để làm gì nữa,
mẹ tôi vừa càu nhàu vừa rời khỏi phòng.
Đêm qua con về muộn,
bố tôi nói.
Tận nửa đêm tôi mới từ sân bay về nhà.
Con phải làm việc muộn,
tôi nói.
Mọi thứ ổn chứ?
ông hỏi.
Tôi gật đầu.
Bố đã có một ngày thực sự tồi tệ,
bố tôi nói.
Giấy tờ nghỉ hưu của bố bị kẹt ở các cơ quan nhà nước. Một lũ sâu bọ lười biếng.
Tôi gật đầu mà không chú tâm lắm. Những ý nghĩ của tôi đang tung ra khắp nơi, nhưng không có gì trong số đó liên quan đến bố tôi. Tôi có cảm giác cực kỳ khao khát và cực kỳ căm ghét Ananya cùng một lúc. Tôi cảm thấy oán giận mẹ tôi. Những vấn đề của chính tôi, ít nhất theo cách nghĩ của tôi, lớn hơn nhiều so với những thứ hồ sơ nghỉ hưu đang kẹt ở một cơ quan nhà nước nào đó.
Giờ họ yêu cầu bố phải nộp ba lá đơn khác nhau. Ngày mai bố phải nhờ người ta đánh máy,
bố tôi nói.
Khi bố tôi phải chịu khổ, ông quên mất thiên hướng của mình - khiến cho những người khác chịu khổ. Ông không hề hét một tiếng kể từ lúc về nhà.
Con có biết chỗ nào bố có thể thuê đánh máy các lá đơn không? Con có máy tính phải không?
bố tôi hỏi.
Vâng, con có,
tôi nói.
Bố tôi tiếp tục nhìn tôi chờ đợi.
Được, con sẽ đánh máy chúng bây giờ rồi mai đến cơ quan con sẽ in ra,
tôi nói. Dù sao tôi cũng muốn có thêm việc để làm sao nhãng bản thân mình. Tôi mở laptop.
Cảm ơn con,
ông thốt ra những từ ngữ chúng tôi còn không biết là có sống bên trong ông.
Tôi gõ ba lá đơn cho ông trong vòng ba mươi phút tiếp theo.
Bạn con thế nào rồi?
ông nói với tôi.
Bạn nào cơ?
tôi hỏi.
Cô gái từ Chennai đến để dự đám cưới ấy,
ông nói.
Chỉ nhắc tới Ananya là cảm xúc của tôi đã bị khuấy đảo lên rồi. Tôi cảm giác như vừa bị ai đó đấm vào bụng. Có lẽ mình nên lấy những viên thuốc trầm cảm đó, tôi nghĩ.
Con chẳng biết nữa. Chắc cũng ổn,
tôi nói sau một phút ngừng lại.
Con không liên lạc với con bé sao?
Ai bận việc người nấy mà bố,
tôi nói cho qua.
Mấy lá đơn của bố xong rồi đây. Ngày mai con sẽ in ra.
Tôi tắt máy tính.
Thi thoảng hai bố con nói chuyện thế này cũng tốt,
bố tôi nói.
Chúc bố ngủ ngon,
tôi nói và về phòng mình.
Tôi nằm trên giường và đó là khi cơn trầm cảm tổng tấn công tôi. Bác sĩ Iyer đã nói đúng, không thuốc thang nào có thể tệ hơn những gì tôi cảm thấy ngay lúc này. Tôi nằm bất động. Tôi cảm thấy như thể mình sẽ không bao giờ ra khỏi giường được nữa. Tôi nghĩ về tất cả mọi người trong cuộc đời mình. Từng người từng người một, tôi chỉ cho bản thân mình thấy rõ mỗi người trong bọn họ ghét tôi chừng nào. Nếu ngày mai tôi chết, có lẽ tất cả bọn họ sẽ vui sướng hơn. Và xét tới những điều chết tiệt mà tôi đang phải chịu đựng, thì chẳng có lý do nào để níu kéo tôi ở lại nữa. Tôi chẳng có ai để nói chuyện về hoàn cảnh của mình, trừ phi trả cho họ năm trăm rupi một giờ. Tôi ghét tiền, tôi ghét Citibank, tôi ghét công việc của tôi và tôi ghét loài người trên trái đất.
Bình tĩnh nào, Krish, chuyện này rồi sẽ qua, tôi tự nhủ. Thằng người lý trí trong tôi đang nói. Không đâu chú em, lần này chú mày quá bế tắc rồi. Đến hết đời chú mày vẫn sẽ cảm thấy như thế này, thằng người bấn loạn trong tôi nói. Như thế thật vô lý. Dù có tai ương gì xảy ra trong cuộc đời, người ta cũng phải làm quen với nó. Cậu không phải là anh chàng đầu tiên đối mặt với đổ vỡ, thằng tôi lý trí nói. Đúng, nhưng không ai thích cách tôi làm. Bởi thế, chẳng ai bị tổn thương nhiều như tôi cả, thằng người bấn loạn nói. Ừ, được rồi, thằng tôi lý trí nói và ngáp, chúng ta ngủ được chưa? Cậu biết cậu cần ngủ mà. Chú mày điên sao? Làm sao chú mày lại đi ngủ khi chúng ta có thể thức cả đêm và lo lắng về chuyện này chứ? thằng tôi bấn loạn nói.
Con người lý trí nhất và ngu ngốc nhất thế giới cùng tồn tại bên trong chúng ta. Điều tồi tệ nhất là, bạn thậm chí chẳng thể phân biệt được ai là ai.