56.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 576 chữ
- 2020-05-09 02:37:13
Số từ: 559
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Mọi chuyện là thế đấy, tôi đã kể hết với chị rồi,
tôi nói.
Bác sĩ Neeta Iyer phá lên cười khi tôi kết thúc câu chuyện của mình.
Chuyện này thật điên khùng. Chị thấy trong bi kịch của tôi có hài kịch sao?
Tôi mếch lòng.
Chị ta vẫn không ngừng cười.
Tôi trả tiền cho chị để điều trị cho tôi,
tôi nói và xem giờ.
Và hai mươi phút nữa tôi phải ra sân bay rồi.
Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã nói chuyện với chị ta bốn tiếng rồi. Tôi không có đủ tiền để phung phí thế này.
Xin lỗi,
chị ta nói,
anh làm tôi nhớ đến bạn trai đầu tiên của tôi. Anh ấy là người Bắc Ấn.
Chị không cưới anh ta sao?
Anh ta không muốn gắn bó,
chị ta lắc đầu.
Ồ, xin lỗi,
tôi nói.
Không sao. Tôi vượt qua chuyện đó rồi.
Tất nhiên chị sẽ vượt qua, chị là một bác sĩ tâm lý cơ mà. Chị phải có khả năng tự chữa lành cho bản thân mình, nếu không làm sao chữa cho người khác.
Chị ta bước tới cửa sổ.
À, Krish, chuyện không giống như thế. Một trái tim tan vỡ là thứ khó hàn gắn nhất.
Tôi thở dài.
Tôi thanh toán bằng thẻ tín dụng Citibank có được không?
Tôi mở ví ra.
Không sao, gửi séc cho tôi sau cũng được,
chị ta nói.
Hai người nên bỏ trốn đi.
Chúng tôi cứ tưởng sẽ chinh phục được bố mẹ mình. Kết hôn còn gì vui vẻ nếu các bậc sinh thành chẳng thể nở được nụ cười trong ngày cưới của chúng tôi chứ?
tôi nói.
Chị ta bước tới và vỗ vào lưng tôi.
Anh phải đi rồi. Thế, giờ tôi phải làm gì đây? Anh có muốn uống thuốc không?
chị ta hỏi.
Ý chị là thuốc chống trầm cảm? Chẳng phải chúng không tốt sao?
Đúng, nhưng còn tùy thuộc vào việc hiện tại anh cảm thấy tệ đến mức nào nữa. Tôi không muốn anh lên mạng Google tìm thuốc tự tử.
Không đâu,
tôi nói,
đằng nào chắc tôi cũng héo rũ đi thôi, có cách nào khác cho tôi ngoài thuốc không?
Có trị liệu, những buổi tư vấn như thế này. Nhưng nó sẽ mất vài tháng. Hay tôi thử tìm một chuyên gia tâm lý cho anh ở Delhi nhé.
Không, gia đình tôi là người Punjab, họ mà phát hiện ra là tôi xong phim. Họ sẽ nói tôi bị tâm thần.
Anh không bị tâm thần. Nhưng anh biết không, có thứ mà anh tự mình thử được đấy.
Là gì vậy?
Khi kể chuyện cho tôi nghe, sao anh lại nhắc tới vị guru đó?
Ở tu viện Aurobindo?
Đúng rồi, câu chuyện đó không thực sự liên quan tới Ananya hay bố mẹ cô ấy. Nhưng anh đã ghi nhớ tất cả mọi điều ông ấy nói.
Phải rồi, về sự tha thứ.
Đúng vậy, có lẽ nó quan trọng với anh đấy,
chị ta nói.
Tôi im lặng. Đồng hồ trong phòng chị ta nói với tôi rằng đã tới lúc quay trở lại hành trình của mình. Tôi rời khỏi đó.
Sân bay, làm ơn,
tôi nói khi vẫy một chiếc tuk tuk.