55.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1215 chữ
- 2020-05-09 02:37:16
Số từ: 1198
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Đến chuyến đi lần thứ hai, Chennai dường như đã quá quen thuộc với tôi. Tôi có thể nói đôi từ Tamil và mặc cả với cánh lái xe tuk tuk. Tôi biết những con đường chính. Tôi đến văn phòng Ananya lúc mười một giờ.
Xin chào, tôi là Krish,
tôi nói với người lễ tân.
Ồ, chính là anh Krish đó hả?
cô nói và gọi Ananya.
Ananya bước ra. Tôi dang tay để ôm cô, nhưng cô chỉ bắt tay.
Anh đi về trong ngày thôi,
tôi nói khi chúng tôi ngồi trong căng tin của HLL.
Anh không nên đến,
cô nói.
Sao râu ria anh không cạo à? Và sao trông anh có vẻ phờ phạc thế? Anh ốm à?
Anh muốn gặp bố mẹ em,
tôi nói.
Chẳng có ích gì đâu. Dù cho anh có lôi cuốn thế nào đi nữa, họ cũng không còn tin tưởng anh,
Ananya nói.
Em có tin anh không?
Không liên quan,
cô nói.
Anh sẽ tới nhà em,
tôi nói.
Đừng, bố mẹ Harish đang ở trong thành phố. Hôm nay họ sẽ tới thăm bố mẹ em.
Tôi hít vào một hơi sâu để ổn định tâm trạng.
Ít nhất cũng dành một ngày cho anh đi,
tôi nói.
Em không thể. Em phải làm việc. Thêm nữa, điều đó không tốt cho danh tiếng của bố mẹ em.
Máu dồn lên mặt tôi.
Danh tiếng nào? Thế còn về Ahmedabad thì sao? Thế còn khi em nói dối họ để gặp anh ở Chennai thì sao? Thế còn lúc ở cửa hàng Ratna thì sao?
Vào lúc thân thể đã rã rời, tôi chợt lớn giọng.
Cô đứng dậy.
Xin đừng gây chuyện ở chỗ em làm.
Xin đừng đùa giỡn với cuộc đời anh.
Em không đùa giỡn gì cả! Hãy mạnh mẽ lên, bước tiếp đi,
cô nói.
Chuyện này với em chẳng dễ dàng chút nào. Bởi vậy, hãy để em yên.
Cô quay trở về văn phòng của mình, để tôi ngồi đó bừng cháy trong sự mệt mỏi và giận dữ. Tôi đã không cạo râu mười ngày rồi. Các cô gái khác trong căng tin ngồi tránh xa tôi. Tôi trông giống hệt một tên lưu manh Kollywood có thể hiếp dâm bất cứ ai ở bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào. Đến tối chuyến bay của tôi mới cất cánh. Tôi có nửa ngày mà không có tiền tiêu. Tôi là một kẻ bại trận tuyệt đối, tôi quyết định tới Citibank và gặp Bala.
Krish!
Bala nói, sốc vì sự xuất hiện và bộ dạng của tôi.
Chào ông, nhà vô địch của phương Nam thế nào?
Tôi ổn, nhưng cậu trông chán quá,
ông ta nói.
Tôi chán,
tôi nói và sụp xuống trước mặt ông ta. Bala gọi cà phê cho cả hai chúng tôi. Ông ta kéo ghế lên trước, háo hức nghe những chuyện ngồi lê đôi mách ở văn phòng tôi.
Citi Delhi đối xử tệ với cậu à? Đừng có nói với tôi cậu muốn quay lại đấy nhé.
Thôi nào, Bala, ông nghĩ Citibank có thể lấy đi phần tốt đẹp của tôi sao?
tôi nói.
Rõ ràng ai đó đã làm việc đó. Ôi, mắt cậu. Cậu bị viêm màng kết à?
Tôi lắc đầu. Ông ta chạm vào tay tôi.
Anh bạn, cậu bị sốt cao rồi. Cậu muốn tới gặp bác sĩ không?
Tôi muốn uống. Lấy tôi một cốc được không?
tôi nói.
Bây giờ ư? Đã đến giờ ăn trưa đâu.
Dạ dày tôi quặn lên và thế là tôi nôn. May quá, chẳng có gì tuôn ra và văn phòng của Bala vẫn có thể giữ được trạng thái như trước khi tôi đến.
Cậu bị ốm rồi. Em họ tôi là bác sĩ, tôi sẽ gọi cậu ấy. Cậu ấy làm việc trong Bệnh viện Thành phố ở phố bên cạnh.
Các cô gái nghĩ gì thế? Chúng ta không thể sống thiếu họ hay sao?
tôi lẩm bẩm. Tôi không thể tin mình lại than thở với Bala. Nhưng tôi cần một ai đó, bất cứ người nào.
Bala đưa tôi đến một phòng khám của em họ ông ta, bác sĩ Ramachandran tức bác sĩ Ram. Bác sĩ Ram đã quay về từ Mỹ hai năm trước sau khi trở thành một bác sĩ đa khoa, công tác trong lĩnh vực nghiên cứu ung thư và đã gặt hái được một vài bằng cấp hàng đầu. Anh ta bảo tôi tới giường khám trong khi anh ta lấy các y cụ.
Tôi sẽ gặp cậu sau vậy,
Bala nói.
Người Nam Ấn các ông có quá nhiều óc nhưng quá ít tim,
tôi nói với Bala khi ông ta rời đi.
Tôi đã nghe điều đó,
bác sĩ Ram nói khi bước tới chỗ tôi. Anh ta đặt cái ống nghe lạnh ngắt lên ngực tôi.
Vậy, tình huống này liên quan tới một cô gái à?
bác sĩ Ram hỏi.
Cô gái nào?
Lần cuối cùng anh ăn là khi nào?
anh ta hỏi.
Tôi không nhớ nữa,
tôi nói.
Mùi gì thế nhỉ?
vị bác sĩ hỏi. Anh ta đánh hơi tới chỗ chiếc túi đựng laptop của tôi. Mùi parantha ôi thiu bốc lên khắp căn phòng.
Cái gì thế này?
Bữa tối ngày hôm qua,
tôi nói.
Ôi, laptop của tôi, hy vọng nó không sao.
Tôi mở laptop và nhấn nút nguồn. Nó vẫn hoạt động tốt.
Tôi có thể xem nó được không?
bác sĩ Ram nói và trỏ tới máy tính của tôi.
Được chứ, anh định mua một cái à?
tôi hỏi.
Anh ta không đáp lại. Anh ta dùng máy tính của tôi năm phút rồi trả lại.
Sao thế?
Đương nhiên anh cần nghỉ ngơi và ăn uống rồi. Nhưng anh cũng cần gặp bác sĩ tâm lý nữa.
Gì cơ? Tại sao?
tôi hỏi. Chắc chắn rồi, tôi đang hơi thần kinh một chút, nhưng tôi không muốn chính thức hóa nó.
Tên cô gái đó là gì?
bác sĩ Ram hỏi.
Cô gái nào? Tôi không thích các cô gái.
Bala nói cô ấy là người Tamil. Ananya Swaminathan sống ở Mylapore, phải không?
anh ta nói.
Tôi không thích người Tamil,
tôi gào lên.
Và đừng nhắc đến tên cô ta hay nơi đó.
Tốt, bởi vì bác sĩ tâm lý tôi đang định giới thiệu cho anh là một cô gái Tamil. Bác sĩ Iyer đang ở trên gác. Anh đi luôn đi.
Bác sĩ, tôi sắp có một chuyến bay. Tôi không sao mà.
Tôi cố gắng ra khỏi giường. Hai chân tôi có cảm giác như thể đã bị rút sạch máu. Tôi không thể giữ thăng bằng. Tôi ngã xuống sàn.
Bác sĩ Ram giúp tôi đứng lên.
Tôi bị sao vậy?
tôi hỏi, lần đầu tiên lo lắng về bệnh lý của mình.
Anh ta đưa tôi một tờ giấy giới thiệu và nói.
Chẳng có thuật ngữ chính xác nào. Nhưng có thể coi nó là những biểu hiện ban đầu của chứng suy nhược thần kinh.