62.


Số từ: 2147
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Tôi phải đổ những cốc nước đầy vào mặt những người họ hàng để đánh thức họ dậy. Bác Rajji ngất ngưởng nặng. Tôi chỉ được ngủ ba tiếng nên hơi đau đầu. Chúng tôi yêu cầu phục vụ phòng pha cà phê đặc gấp ba lần.

Thật là bất nhân, sao họ có thể cưới xin vào giờ này chứ?
mẹ tôi nói. Bà mở va li để lấy ra bộ sari mới dành cho dịp này.
Bố Ananya đã đặt một chiếc xe buýt tới khách sạn của chúng tôi cho một hành trình hai trăm mét. Tôi đứng bên ngoài đợi từng người phụ nữ trong đoàn của tôi sấy khô tóc và đánh son. Sự hoảng hốt bắt đầu lúc năm giờ mười lăm.

Các tu sĩ đã thắp lửa rồi. Bắt đầu cầu nguyện rồi,
bố Ananya nói.

Còn hai bà lớn tuổi nữa thôi, sẽ đến sớm ạ,
tôi nói và gác máy.
Chúng tôi tới mandapam lúc năm rưỡi. Họ hàng nhà Ananya đã chiếm những chỗ ngồi tốt nhất rồi. Tôi xuyên qua bọn họ tới ngồi trước các tu sĩ.

Người mẹ ngồi đây,
vị tu sĩ nói,
và nếu người cha không ở đây thì một người họ hàng nam lớn tuổi…


Bố tôi ở đây,
tôi nói.
Bố mẹ Ananya bật dậy khỏi ghế của họ.
Chào mừng anh,
bố Ananya nói,
Bệnh sốt của anh thế nào rồi?


Bệnh sốt nào cơ?
bố tôi nói và ngồi vào chỗ mình.
Các tu sĩ tiếp tục những bài cầu nguyện của họ. Bác Rajji chuyền quanh mấy vỉ thuốc Saridon và những người đang đau đầu do say rượu đều lấy một viên. Các ông chú ông bác của Ananya chuyền những tờ báo Người Hindu cho nhau để tranh thủ nạp kiến thức trong thời gian tổ chức đám cưới.

Lại đây nào, Krish,
bố Ananya nói sau năm phút cầu nguyện.

Gì cơ ạ?


Cháu phải thay đồ. Chú giúp cháu,
ông nói một cách thản nhiên.
Tôi đã mặc một bộ pyjama kurta lụa màu gỉ sắt mới mẹ tôi mua cho.
Bộ này không được ạ?
tôi hỏi.
Ananya cười khúc khích. Bố Ananya lắc đầu và đứng dậy. Tôi theo ông vào một phòng ngay cạnh hội trường. Ông chốt cửa lại một cách mờ ám.

Cởi quần áo ra đi,
ông nói.

Gì cơ ạ?
tôi nói khi tay ông lần trên mép áo kurta của tôi để giúp tôi cởi nó ra.

Cháu sẽ tự làm,
tôi nói vội vã. Tôi cởi bỏ chiếc kurta của mình.

Cả pyjama nữa,
ông nói, làm tôi gọi nhớ đến những ngày rách rưới ở trường đại học.

Chuyện này có cần thiết không ạ?
Tôi tự hỏi liệu màn thoát y của mình có làm cho những lời kinh cầu hiệu nghiệm hơn chăng.
Ông không đáp lời. Đúng lúc tôi quyết định sẽ không bẽn lẽn nữa, hai tay ông đã chạm vào dây buộc áo pyjama của tôi. Tôi đã mặc một chiếc quần sịp màu trắng in hình những chú chuột Mickey nghênh ngang khắp nơi.

Sao cháu lại mặc… cái này?

Tôi đã mua một gói sáu chiếc quần sịp theo chủ đề hoạt hình Disney. Vì sắp kết hôn, mà Ananya thích các nhân vật hoạt hình, tôi nghĩ cô ấy sẽ thấy như thế thật đáng yêu. Tất nhiên, tôi không thể đưa ra nguyên do đó với bố vợ tương lai của mình được.

Làm sao cháu biết được nó sẽ phải lộ ra ngoài chứ?
tôi nói.
Bố Ananya lộ vẻ lo lắng.

Sao thế ạ, có gì không ổn sao?
tôi hỏi.

Cháu sẽ phải mặc bộ veshti này,
bố Ananya nói và đưa tôi một bộ lungi màu kem trong mờ. Nó giống như bộ đồ tắm Mandakini mặc trong Ram Teri Ganga Maili.

Cháu phải mặc cái này sao? Như thế nào đây?
Tôi cầm nó lên. Những tia sáng mặt trời xuyên qua nó.

Lại đây, chú sẽ chỉ cho cháu.
bố Ananya nói, và kinh dị của kinh dị, ông xọc nửa bàn tay vào trong quần lót của tôi. Tôi tự hỏi liệu một chú rể có thể kiện ông bố vợ ra tòa vì tội quấy rối tình dục được không.

Để cháu thử trước,
tôi nói. Tất nhiên, do hồi hộp tôi không thể nào tập trung được. Chiếc veshti cứ trượt xuống và tôi đứng đó trong chiếc quần lót chuột Mickey, suýt rớt nước mắt.

Để chú, sẽ chỉ mất một phút thôi,
bố Ananya nhẹ nhàng nói, giống như một bác sĩ thuyết phục một đứa trẻ để nó chịu tiêm.
Tôi nhắm mắt lại. Đây chắc chắn là lần bẽ bàng cuối cùng tôi phải trải qua để có được tình yêu của đời mình, tôi nghĩ. Một vài giờ nữa thôi là chuyện này sẽ kết thúc. Tay ông sát vào tôi khi ông cố để mặc cho thật khít. Người ta nói nghi lễ này được định ra để đảm bảo
đồ đạc
của chú rể ở đúng chỗ. Chà, thế thì hẳn ông đã làm tốt công việc đó.

Chúng ta xong chưa ạ?
tôi hỏi khi thấy ông chỉnh lại những nếp áo cuối cùng.
Tôi nhìn mình trong gương. Cuộc gặp ở trần đầu tiên của tôi với thế giới chuẩn bị diễn ra. Những chú chuột Mickey nhỏ bé đang cười nhăn nhở qua chiếc veshti trong mờ. OK, chỉ thêm một lúc nữa thôi, tôi tự nhủ.

Thấy chưa, giờ tất cả các bức ảnh cưới của cháu sẽ có chuột Mickey,
ông nói, đảm bảo rằng nỗi hổ thẹn này sẽ theo tôi đến cuối cuộc đời.

Cháu muốn thay quần lót khác không? Cháu có thể mặc quần của chú. Chúng ta đổi nhé?
ông hỏi.
Tôi nhìn ông, tự hỏi có phải ông vừa nói vậy thật không.
Chúng ta đi thôi. Cháu còn phải cưới.
Chúng tôi bước ra ngoài và các anh chị họ của tôi phá lên cười khi thấy tôi.

Chuột Mickey,
em họ năm tuổi của tôi kêu to lên, đảm bảo rằng tất cả khách khứa có thể tự do nhìn ngắm nó.
Ananya ngồi đó trong bộ sari màu đỏ thẫm lộng lẫy. Cổ đeo những chiếc vòng cổ nạm kim cương và vàng. Trông cô như một nữ thần chan hòa yêu thương.

Quần lót sao thế?
cô thì thào với tôi.

Anh mua nó để dành cho em… cho chúng mình,
tôi nói.

Xin lỗi,
cô nói khi vị tu sĩ mắng chúng tôi vì nói chuyện và yêu cầu chúng tôi tập trung cầu nguyện. Ai đó buộc một chiếc khăn lên mắt tôi bởi vậy tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong vòng mười phút trong khi những lời cầu nguyện vẫn tiếp tục. Có thể đó là sự trừng phạt vì nói chuyện riêng với cô dâu trong lễ cưới, nhưng không ai giải thích tại sao. Những đợt cầu nguyện vẫn tiếp tục ngay cả sau khi chiếc khăn bịt mắt đã được tháo ra.

OK, giờ cậu tới Kashi Yatra,
vị tu sĩ nói một giờ sau đó. Ông ta đưa tôi một chiếc ô và một quyển Gita.

Là gì thế?
tôi hỏi.
Bố Ananya cho tôi biết chi tiết. Tôi phải đứng lên và nói rằng tôi không hứng thú với đám cưới và sẽ tới Kashi, hoặc Varanasi, để trở thành một tu sĩ. Tôi không biết tại sao họ đưa tôi cái ô, nhưng tôi phải mở ô ra trên đầu khi bước ra ngoài. Bố Ananya sẽ đi theo tôi và thuyết phục tôi đừng làm thế mà hãy cưới con gái ông.
Tôi quyết định phải làm thật tốt với lễ này, nhất là khi tôi đã gặp rắc rối với chiếc veshti. Tôi đứng dậy nhìn bố mẹ Ananya với vẻ khó chịu và chạy khỏi hội trường. Bố Ananya bước theo tôi nhưng tôi bước nhanh hơn ông nhiều. Tôi ra đường cái bên ngoài tòa nhà. Tôi bước trên đường. Một người lái tuk tuk nhìn thấy và chạy xe lại gần tôi.

Đi đâu, đi đâu?
anh ta hỏi, động cơ của anh ta vẫn nổ phình phịch ở số một.

Kashi,
tôi nói.

Kashi ở đâu?
anh ta hỏi.

Varanasi, ở U.P.,
tôi nói.

Ga trung tâm à? Bảy mươi rupi,
anh ta nói.
Tôi quay lại và thấy bố Ananya hai mươi mét đằng sau tôi. Hừm, chỉ được cưới một lần thôi, bởi vậy tôi quyết định phải làm lễ Kashi Yatra cho thật ra trò. Tôi ngồi vào trong chiếc xe tuk tuk. Chiếc tuk tuk tăng tốc.

Này,
bố Ananya gào hết cỡ.

Ai thế?
người tài xế tuk tuk hỏi.

Không có gì,
tôi nói,
dừng lại.

Tôi bước ra khỏi chiếc xe tuk tuk, bố Ananya chạy lại phía tôi.

Cháu đang làm gì vậy?
ông vừa nói vừa thở hổn hển sau quãng chạy đó.

Đến Kashi ạ,
tôi nói và cười,
chú có bảo cháu lúc nào thì phải dừng lại đâu.

Ông chộp cánh tay tôi thật chặt.
Vào bên trong,
ông nói và lôi tôi vào trong mandapam.

Cháu tưởng chú phải thuyết phục cháu chứ?
tôi nói.
Chúng tôi có một vài lễ Tamil khác nữa. Chúng tôi có Maalai Maatral, liên quan tới việc trao đổi các vòng hoa như lễ jaimala của người Punjab. Tuy nhiên, họ hàng Ananya nhấc cô lên cao, làm cho tôi khó mà với tới đầu cô. Những người họ hàng của tôi phải mất một lúc mới nhận ra đó chỉ là một trò chơi và suýt chút nữa đánh nhau với một trong những ông bác của Ananya. Sau đó, chúng tôi có lễ Oonjal[46], Ananya và tôi ngồi trên một chiếc xích đu trong khi những người họ hàng của cô cho chúng tôi ăn những miếng chuối nhỏ nhúng trong sữa. Cuối cùng, chúng tôi quay lại ngồi xung quanh đám lửa. Ananya ngồi trong lòng bố cô, làm lễ Kanyadaan[47] cuối cùng.

Được rồi,
tôi tự nhủ,
sắp xong rồi.

Ananya và tôi cầm một quả dừa nhúng trong nghệ. Mẹ Ananya giội nước lên trên đó. Ananya không thể kìm được nước mắt, vẫn ngồi trong lòng bố cô. Vào lễ Mangalya dharanam, tôi đeo một chiếc dây chuyền vàng, mặt dây chuyền phẳng hình chữ nhật, được gọi là taali, lên cổ cô.
Các vị tu sĩ bảo chúng tôi đứng dậy làm lễ Saptapathi[48], hay là bảy bước cung kính. Chiếc sari của Ananya và chiếc veshti của tôi được nối lại bằng một nút buộc và hai bàn tay nắm. Tôi cảm nhận sự động chạm của cô sau nhiều tháng.

Em không sao chứ?
tôi hỏi khi thấy cô sụt sịt.

Anh không phải là con gái, anh không hiểu đâu,
Ananya nói, và thế là bắt đầu cuộc đời đầy những câu
anh không hiểu đâu
mà những người đàn ông có vợ phải chịu đựng hằng ngày.
Tôi để Ananya đặt hai chân lên chân mình và giúp cô bước bảy bước xung quanh ngọn lửa. Tôi đeo những chiếc nhẫn bạc vào các ngón chân cô.
Tất cả mọi người vỗ tay khi tôi quay trở lại.

Gì thế ạ?
tôi hỏi.

Xong rồi, giờ hãy đi vòng quanh phòng và nhận lời cầu chúc từ mọi người,
tu sĩ trưởng nói.
Tôi nhìn chú Swami và vợ ông. Họ không còn là bố mẹ Ananya nữa. Họ là bố mẹ vợ tôi. Tôi đã làm được. Hai bang giờ đã thành một.

Làm namaskaram đi,
vị tu sĩ chỉ dẫn chúng tôi.
Ananya và tôi nằm sát người xuống đất trước mặt những người họ hàng lớn tuổi để họ ban phước cho chúng tôi. Đó là nghi lễ đám cưới duy nhất trên thế giới có liên quan đến việc tập tành thể dục.

Bố mong cho các con những điều tốt lành,
bố tôi nói và ngăn chúng tôi không nằm phủ phục trước mặt ông nữa.

Thượng đế ban phước cho cháu,
bác Shipra nói khi tôi nằm trước mặt bà,
Nhưng ta buồn ngủ rồi. Hãy quay trở lại khách sạn thôi.

= =
• Chú thích •
[46] Lễ Oonjal mang ý nghĩa nhắc nhở cô dâu, chú rể luôn bên nhau trải qua những thăng trầm cuộc sống (như chiếc xích đu lên xuống) đồng thời ghi nhớ vai trò vun đắp hạnh phúc của họ hàng, người thân.
[47] Kanyadaan: nghi lễ bố cô dâu trao con gái cho chú rể trong đám cưới người Tamil.
[48] Lễ Saptapathi hàm ý hai vợ chồng sẽ gần gũi, cùng nhau bước đi trong cuộc sống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.