63.


Số từ: 1744
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Ông có bài diễn thuyết à?
tôi hỏi. Ananya và tôi ngồi trên những chiếc ngai ở chỗ đón tiếp chúng tôi. Ít nhất thì thủ tục này quen thuộc với họ hàng nhà tôi bởi vì họ đã nhìn thấy những quầy thức ăn ở trong vườn. Chúng tôi đang ở trong Câu lạc bộ thuyền Madras. Những ánh sáng đèn màu chạy xung quanh những cái cây; địa điểm ven hồ này là một sự thay đổi được chào đón nếu so với cái mandapam đầy khói không thể phát âm nọ.

Đúng vậy, ông muốn làm PowerPoint, nhưng em đã ngăn ông lại. Ông thậm chí còn đến khách sạn để cho anh xem bài diễn thuyết.


Khi nào?
tôi hỏi,
Anh chỉ ở đó thôi mà.


Ngủ cả ngày,
Ananya nói.
Ông chỉ nghe thấy tiếng ngáy thôi.


Em không ngủ à?
tôi hỏi.

Không thể nào, nhà em có bao nhiêu khách từ ngoài thành phố. Em không thể ngủ trong ít nhất hai ngày.


Thế sao em vẫn có thể trông xinh đẹp được như thế?
tôi nói.
Cô đỏ mặt. Hợp với màu áo của cô. Cô mặc chiếc lehnga hồng với những đường thêu vàng và bạc đậm dành cho buổi tối, một sự bất ngờ dành cho họ hàng của tôi và hơi sốc một chút cho chính các bà bác của cô. Tuy vậy, đã quá trễ và Ananya đã được gả cho tôi rồi. Đồ chết tiệt, Harish Trinh Trắng, tôi nghĩ, dù rằng tôi rủa bản thân mình vì đã nghĩ đến hắn ta.

Chúc mừng hạnh phúc,
một vài người nào đó bước tới sân khấu gặp chúng tôi và chúng tôi cười để chụp ảnh tới hàng trăm lần.
Bữa tối có những món Bắc Ấn, nhưng hương vị thì không được bằng.

Họ làm gobi aaloo bằng dầu dừa,
chị Minti ca cẩm.

Ngày mai chúng ta quay về rồi,
tôi nói.
Chị sẽ được ăn parantha sớm thôi. Giờ thì đừng bịu xịu nữa và ăn kem đi.


Khi nào chúng ta cắt bánh thế?
một em họ trẻ tuổi của tôi hỏi và trỏ tới chiếc bánh bông lan không trứng đặt ở giữa vườn. Bên cạnh chiếc bánh có chiếc bục với những cái ghế xung quanh.
Một người phục vụ rung chiếc chuông tay, báo hiệu đã đến bài diễn văn và lễ cắt bánh. Những người họ hàng tới và ngồi trên những cái ghế. Những người Tamil và Punjab nhìn nhau. Người ta không chỉ đến để dự đám cưới, họ đến xem một bảo tàng sống của một cộng đồng khác.

Nhưng khi nào thì DJ mới bắt đầu đây?
em họ của tôi hỏi.

Kiên nhẫn nào,
tôi nói.
Ananya và tôi đứng cạnh chiếc bánh. Ananya cầm micro để nói trước.

Cảm ơn tất cả mọi người vì đã đến đây. Tôi rất biết ơn tất cả mọi người vì đã chia sẽ hạnh phúc với chúng tôi. Đúng vậy, đám cưới của chúng tôi rất khác lạ, chúng tôi đã phải trải qua nhiều chuyện mới tới được đây, điều đó càng làm cho nó trở nên đặc biệt. Tôi muốn người bố tuyệt vời của mình chia sẻ vài điều với mọi người.

Ananya vỗ tay và tất cả đám đông đều vỗ tay theo.
Bố mẹ tôi ngồi cùng nhau, khuôn mặt nở nụ cười. Ít nhất là trong tối nay, họ đã quyết định hòa bình với nhau.

Chào tất cả mọi người,
bố Ananya nói.
Tôi cũng muốn mời đại diện nhà trai có vài lời sau đây.

Ông nhìn bố tôi. Bố tôi chắp tay lại để thoái thác.

Tôi sẽ nói,
bác Rajji nói và giơ tay lên. Hẳn là ông đã tìm được quầy rượu của Câu lạc bộ thuyền rồi.

Chào mừng mọi người,
bố Ananya bắt đầu,
tôi chưa bao giờ thích phát biểu cả. Mặc dù vậy, trong năm vừa rồi, được sự giúp đỡ của con rể tôi, tôi đã có được sự tự tin để nói chuyện trước đám đông.

Tất cả mọi người quay lại nhìn tôi. OK, thuyết trình ở công ty là một chuyện, giãi bày trước cộng đồng của mình lại là một chuyện rất khác. Tôi hy vọng ông biết ông đang làm gì.

Tôi biết chủ đề hàng đầu mọi người vẫn bàn tán trong bữa tiệc này - tại sao Swami lại gả con gái của ông ta cho một anh chàng Bắc Ấn? Tôi biết, vì chính chúng tôi cũng đã hỏi cùng câu đó.

Những tiếng cười lích rích khắp đám người.

Thực tế là, lần đầu tiên Ananya nói chuyện với chúng tôi về Krish, chúng tôi đã rất bực. Như tất cả những người Tamil biết, chúng tôi rất tự hào về văn hóa của chúng tôi. Chúng tôi cũng nghĩ con gái tôi là của hiếm, nó sẽ lấy chàng trai tốt nhất trong cộng đồng của chúng tôi. Sao nó phải chọn một anh chàng Punjab?

Tất cả những người mặc sari Kanjeevaram trong đám đông gật đầu. Những người Punjab mặt nghiêm lại.

Chúng tôi đã cố hết sức để làm nhụt chí nó. Chúng tôi đã không đối xử tốt với Krish dù rằng cậu ấy chuyển đến Chennai vì chúng tôi. Chúng tôi thậm chí còn giới thiệu cho nó các cậu con trai Tamil. Nhưng quý vị biết bọn trẻ ngày nay đấy, chúng làm những điều chúng muốn làm.

Lần này thì tất cả đều gật đầu thấu hiểu.

Thế thì tại sao các bậc cha mẹ lại phản đối chuyện này?
ông nói và chỉnh lại cặp kính.
Vấn đề không chỉ là về một cộng đồng khác. Vấn đề ở chỗ, con gái của quý vị đã tự tìm một chàng trai. Chúng ta là bố mẹ, chúng ta cảm thấy lời nói của mình không có sức nặng, thấy mình bị gạt ra rìa và cảm thấy thất vọng. Chúng ta nuôi nấng con cái mình từ tấm bé thành ra khôn lớn, sao chúng có thể lờ chúng ta đi như thế? Tất cả những bực dọc của chúng tôi đã thành giận dữ. Chúng ta đã rất ghét những cuộc hôn nhân do tình yêu, phải không?

Các bà bác Ananya cười.

Nhưng chúng ta quên rằng điều này xảy ra là bởi vì con cái của quý vị có tình yêu để dành cho ai đó trên thế gian này. Đó có phải là một điều quá tồi tệ? Con cái chúng ta đã học cách yêu từ đâu? Chính là từ chúng ta, người mà chúng yêu đầu tiên chính là chúng ta.

Ananya nắm lấy cánh tay tôi và siết thật chặt. Đám đông lắng nghe hết sức chăm chú.

Thực ra, sự lựa chọn rất đơn giản. Khi con cái quý vị quyết định yêu một người mới, quý vị có thể xem đó như một cơ hội để ghét người được chọn và gia đình của họ. Đó là điều chúng tôi đã làm trong một thời gian. Tuy vậy, quý vị cũng có thể xem đó như một cơ hội để yêu quý thêm một vài người nữa. Và làm sao yêu quý nhiều người hơn lại là một điều tồi tệ cơ chứ?

Ông dừng lại uống một cốc nước và tiếp tục.
Đúng thế, con người Tamil trong tôi đã có chút thất vọng. Nhưng con người Ấn Độ trong tôi thì rất hạnh phúc. Và trên tất cả mọi thứ, con người trong tôi hạnh phúc. Sau cùng thì, chúng tôi đã quyết định tận dụng cơ hội này để được yêu thương nhiều người hơn.

Khi ông bỏ micro xuống, Ananya ôm ông thật chặt. Đám đông bật ra những tràng vỗ tay. Ananya và tôi cắt bánh trong tiếng vỗ tay vang dội. Chúng tôi cho nhau ăn và cho bố mẹ bên kia mỗi người một miếng. Người thợ chụp ảnh tập trung bố mẹ cả hai bên lại để chụp hình.

Ananya, em thấy không, bố mẹ của cả hai chúng ta. Họ đang cười,
tôi nói.
Bác Rajji tiến tới và cầm micro để phát biểu.

Ngăn bố Minti lại đi, ông ấy đã uống sáu cốc rồi đấy,
bác Kamla nói.
Bác Rajji cầm lấy micro và đưa tay lên.
Thưa quý vị,
ông nói.
Tôi bước lên chỗ ông.

Bác Rajji, thế là đủ rồi. Bác ngầu thế này mà lại thốt ra những bài diễn văn buồn tẻ thì còn ra gì nữa,
tôi thì thầm vào tai ông.

Vậy sao? Chúng ta phải đáp lời họ chứ?
ông hỏi.

Có phải thi thố gì đâu bác ơi,
tôi nói.
Ông nói vào trong micro,
Thưa các quý vị Tamil Nadu, cảm ơn quý vị rất nhiều. Giờ chúng tôi mời quý vị nhảy vài điệu theo kiểu Punjab với DJ ở phía sau.

Các anh chị họ của tôi bật khỏi ghế và tràn ra sàn nhảy.
Tuyển tập bài hát là sự pha trộn của nhạc phim Tamil và Hindu. Họ có một đĩa nhạc Punjab mà bác Rajji đã chỉ đạo chơi lặp lại. Gia đình tôi áp đảo trên sàn nhảy, nhưng Ananya đã giục các bà bác ông bác của mình tham gia cùng. Tôi nghĩ giờ đây họ cũng đã là gia đình của mình.
Bác Rajji đã tránh được một cú ngã đau trong khi thử một bước nhảy cuồng nhiệt khá khó trong điệu breakdance Bhangra để gây ấn tượng với những họ hàng mới của tôi. Các anh chị em họ đẩy cả tôi và Ananya ra nhảy một điệu thân mật. Tôi giữ Ananya bên mình tiến ra sàn nhảy.

Ananya,
tôi thì thầm vào tai cô.

Gì thế?
cô nói khe khẽ.

Anh yêu em và bố em và mẹ em và em trai em và họ hàng em,
tôi nói.

Em cũng yêu anh và họ hàng nhà anh,
cô nói.
Chúng tôi hôn nhau trong khi những người Tamil và Punjab nhảy xung quanh.

Thế bây giờ chế độ khắc kỷ đã qua rồi chứ? Em nói chúng ta chỉ được làm chuyện đó khi đã cán qua vạch đích mà,
tôi nói.

Đàn ông các anh chỉ nghĩ về điều đó sao?
cô nói.

Vì sự đoàn kết của dân tộc,
tôi nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.