6.


Số từ: 1653
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Ananya gõ cửa phòng tôi lúc chín giờ tối. Lúc đó tôi vừa ngồi vào học sau khi ăn bữa tối. Các cô con gái chẳng mấy khi tới ký túc xá nam. Cô mới đến phòng tôi một lần trước đó. Chuyến đó đã kích động bọn cùng ký túc xá với tôi làm một trận Frisbee[11] ngẫu hứng và mở nhạc ầm ầm ngoài hành lang.

Cô ấy làm mình nghĩ đến nữ diễn viên Bhagyashree,
một cậu con trai gào to từ bên ngoài phòng tôi. Kể cả tôi cũng không thể nhịn cười. Cậu ta tiếp tục mở một bài hát trong bộ phim Maine Pyar Kiya
thúc giục chim bồ câu đi đưa thư.

Vậy đấy. Chúng ta sẽ không bao giờ học ở ký túc của anh nữa,
cô bực mình nói trong lúc thu sách và cô mở cửa, đối diện với tám cậu con trai đang chơi Frisbee ngoài hành lang.

Nói cho biết nhé, tôi ghét Bhagyashree,
cô nói và sầm sầm đi.
Nhưng giờ cô lại ở đây. Và những bước chân kiên quyết của cô cho thấy rằng lũ bạn cùng ký túc của tôi đã không cư xử như lũ người cổ đại Neanderthal và đã biến vào phòng mình.
Tôi mở cửa. Cô đứng đó, mặc bộ slawar kameez màu trắng xanh mà cô đã mặc lần đầu tiên tôi thấy cô. Khi ở trong trường đại học, bạn có thể biết kiểu ăn mặc của từng người. Cứ sau ba tuần, bộ slawar kameez màu xanh của cô lại được mặc một lần.
Cô mang theo hai hộp Frooti.
Em vào được chứ? Em có thể làm vị học giả đây sao nhãng mười phút học hành không?

Không giống như phòng cô, phòng tôi không có nhu cầu thẩm mỹ gì hết. Tôi để kệ những viên gạch đỏ trơ ra, và trông giống như tường nhà tù vậy. Tấm ga trải giường nguyên thủy màu trắng của tôi giờ đã chuyển sang xám sau khi được giặt bằng axít trong các ký túc xá IIT. Trên bàn của tôi chỉ có sách, không giống như bàn Ananya luôn có những bông hoa ngắt từ bãi cỏ nhà trường hoặc những thứ đồ mỹ thuật gì gì đấy đàn ông chẳng bao giờ liệt kê vào danh sách mua sắm của mình.

Đợi chút,
tôi nói. Tôi quay nhìn khắp phòng thật nhanh. Không, chẳng có đồ lót hay đôi tất nặng mùi hay tạp chí khiêu dâm hay cái dao cạo cũ bỏ quên nào cả. Tôi mở cánh cửa.

Học gạo hả?
cô hỏi trong khi ngồi xuống giường.

Làm gì có lựa chọn.
Tôi lại kéo ghế học ra.

Không học với em nữa thì điểm của anh sẽ cao hơn.


Không phải thế,
tôi nói.

Thế thì vấn đề là sao nào? Cư xử như trẻ con vậy là sao? Như thể anh không biết đến sự tồn tại của em trong lớp học ấy.

Tôi nhìn ra chỗ khác.

Nhìn vào mắt em nào.

Tôi nhìn cô. Tôi đã nhớ cô nhiều tới nỗi tôi muốn khóa cửa phòng mình và chẳng bao giờ để cô đi.

Anh không thể,
tôi nói.

Không thể cái gì cơ?


Anh không thể chỉ là bạn bè. Anh chắc có nhiều anh chàng có thể chỉ là bạn với những cô gái. Anh thì không thể. Không thể đối với em.


Gì cơ?
Cô ngồi thẳng dậy.

Anh biết em ngoài tầm với của anh và anh không xứng đáng với em hay bất cứ điều gì, bởi vậy hãy buông tha anh và…


Anh đang nói gì vậy?
Giọng cô bối rối.

Thôi, bỏ đi. Cảm ơn vì hộp Frooti,
tôi nói. Tôi uống ừng ực một hơi dài cho hết hộp nước. Tôi dằn vỏ hộp xuống bàn giống như người hùng trong một bộ phim Hindu cũ nốc ngụm cuối từ chai rượu VAT69. Đúng, hãy để tôi yên khi tôi nhấn chìm nỗi đau của mình trong sinh tố xoài, tôi nghĩ.

Này.
Cô chạm vào vai tôi.

Đừng có đặt tay lên vai anh,
tôi nói trong khi sự đụng chạm của cô làm gáy tôi râm ran.

Được thôi, đừng nóng.
Cô bỏ tay ra.
Nhưng chuyện này thật không công bằng. Chúng ta đã có thỏa thuận rồi mà.


Vứt cái thỏa thuận ấy đi,
tôi vừa nói vừa vò nát cái vỏ các tông hộp Frooti và ném vào sọt rác.
Chúng tôi liếc nhìn nhau, im lặng trong một phút.

Anh muốn gì nào?
cô hỏi.

Anh muốn chúng mình là một đôi,
tôi nói.
Và đây không phải là một lời tỏ tỉnh. Anh không phải là Anh Chàng Thứ Mười Bốn.

Cô chằm chằm nhìn tôi. Tôi nhìn lại, để cho thấy rằng tôi không hề bối rối.

Nếu đó không phải là một lời tỏ tình thì là cái gì?


Em đến phòng anh. Em hỏi anh muốn gì. Đó là điều khác biệt.


Nhưng anh muốn chúng ta là một đôi.
Giọng cô vẫn ngang bướng.
Tôi gật đầu.

Chúng ta về cơ bản vẫn là một đôi đấy thôi, học cùng nhau, tới bốt điện thoại cùng nhau, ăn cùng nhau ở căng tin.


Những thứ đó em có thể làm với bất cứ ai,
tôi nói.

Anh nói chẳng có lý gì cả,
cô nói.

OK, để anh giải thích nhé,
tôi nói và đứng dậy.
Anh sẽ giải thích để nó trở nên hợp lý. Ngồi và học cùng em là một bài tập kiểm soát bản thân gấp đôi. Đầu tiên, anh phải ép bản thân mình chú tâm vào những bài tập chán ngắt đó. Thứ hai, anh phải cố tránh nhìn vào mặt em càng ít càng tốt bởi vì khi nhìn vào mặt em, anh chỉ muốn hôn em. Nhưng chúng ta đã có cái thỏa thuận chỉ là bạn bè chết tiệt đó và em thấy ổn với nó bởi vậy anh phải quất roi vào trí óc mình bắt nó học về thuốc lá không nicotine và không được nghĩ về đôi môi của em và nốt ruồi nhỏ ở môi dưới đó.


Anh nhận ra cái nốt ruồi sao? Nó bé xíu mà.
Cô chạm vào nó.

Có thể nó nhỏ thật, nhưng ít nhất nó chiếm năm mươi phần trăm thị phần trong tâm trí của anh đấy. Vậy mà, anh chỉ là một người bạn. Anh không có được cái nốt ruồi đó. Anh chỉ có những dấu chấm hết.

Cô cười.

Anh không nói đùa. Con gái bọn em không hiểu điều đó đối với một người con trai sẽ như thế nào đâu.


Cặp môi đó nói nhiều đấy. Ý em là của anh ấy,
cô nói.
Tôi sững người. Còn tiểu thư Swaminathan thì không, vì cô đã tới gần tôi. Trong tích tắc, đôi môi có diềm Frooti của cô đã nằm trên môi tôi. Chúng tôi hôn nhau trong ba giây.

Và bây giờ, trước khi em nhận ra sự ngu ngốc của điều em vừa mới làm, em biến khỏi đây thôi,
cô nói và mở cửa.
Tôi quá sững sờ đến nỗi chẳng nhúc nhích gì nổi. Bốn anh chàng cùng ký túc nhấc tai ra khỏi cửa khi Ananya đẩy cửa mở.

Bọn tôi đang tìm đĩa Frisbee thôi,
một trong bốn cậu nói.

Nó không có trong phòng này đâu. Anh chàng này chỉ thích học thôi,
cô nói và bước ra khỏi ký túc xá.
Tôi chẳng nhúc nhích lấy một phân trong vòng năm phút. Dư vị của đôi môi cô vẫn còn đọng lại suốt hai phút. Ba phút còn lại để tôi nhận ra rằng cô gái quyến rũ nhất trường đã hôn tôi. Tôi không biết mình đã làm đúng điều gì. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Có lẽ cô cũng đã nhớ tôi. Có lẽ chuyện này chẳng có gì to tát với cô cả. Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng và chuyện này không thật sự xảy ra. Có lẽ tôi nên ngừng mơ tưởng như một gã ngốc và chạy tới phòng cô. Có lẽ tôi không nên làm thế, bởi tôi chẳng biết phải làm gì khi gặp cô. Có lẽ tôi nên để cho đêm trôi qua rồi ngày mai đến lớp hãy nói chuyện với cô.


Đừng nhắc về chuyện đó nữa,
cô nói, cũng đôi môi đã nằm trên môi tôi mười ba giờ hai mươi hai phút trước đó đang nhâm nhi trà nhân lúc giải lao.

Ừ, được, OK…
Tôi đã cảm ơn cô bảy lần. Tôi thay đổi đề tài.
Phân phối chuẩn được đề cao thái quá,
tôi nói, ám chỉ tới tiết học thống kê vừa nãy.

Và đừng mong chờ hơn nữa,
Ananya nói.

Hơn gì cơ?
tôi hỏi. Giờ cô đã đưa chủ đề đó trở lại.

Hơn ở đây có nghĩa là không có thêm lần nữa đâu. Giờ hãy quay trở lại với những điều anh nói về đường cong chuông,
cô nói.

Xin lỗi em, hỏi lại cho rõ nhé. Em nói ‘không hơn’ ý là không hôn nữa hay là không được vượt quá những nụ hôn?


Anh thôi đi có được không? Chúng ta đang ở giữa lớp học mà.


Nhưng anh đang ở giữa một cuộc khủng hoảng đời sống đây. Nói với anh đi.


Con trai các anh chỉ nghĩ về điều đó thôi à? Chúng ta còn phải làm tất cả những bài tập về đường cong chuông tối nay đấy.

Tôi nhìn cô và cười.

Anh mà đùa cợt về đường cong nào là em sẽ giết anh đấy,
cô cảnh báo cùng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên.
= =
• Chú thích •
[11] Trò ném đĩa
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.