5.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 725 chữ
- 2020-05-09 02:36:58
Số từ: 708
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Chúng tôi học cùng nhau hằng ngày suốt tháng sau đó. Cho dù tôi giả vờ không vấn đề gì với kiểu Chỉ Là Bạn đó, nó thực sự đang giết dần giết mòn tôi. Mỗi lần ngẩng đầu lên từ những cuốn sách của mình, tôi nhìn thấy khuôn mặt cô. Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi muốn ôm lấy khuôn mặt cô và hôn cô. Cách duy nhất để tôi giữ tập trung là hình dung Giáo sư Chatterjee cũng có mặt trong phòng chúng tôi.
Thậm chí cả khi không học nhóm cùng nhau, chuyện cũng không dễ dàng. Mỗi lần tôi nhìn thấy gã trai nào nói hay cười với cô, máu nóng bắt đầu tuôn trào trong gan ruột rồi xông lên tận mặt. Thỉnh thoảng cô kể cho tôi về một gã nào đó ở khu A rất vui tính hoặc một gã nào đó ở khu B rất đáng yêu, tôi muốn vác súng máy tới bắn từng gã ở khu A và khu B đó.
Sao thế? Họ nên đầu tư mạnh hơn cho chiến dịch quảng cáo chứ, phải không?
cô nói về bài tập marketing.
Tôi thì đang nhìn chằm chặp cặp môi cô, nghiên cứu các cách thức hôn cô.
Hả? Ừ, anh đồng ý với em,
tôi nói.
Tâm hồn treo ngược ngọn cây rồi. Lúc này anh đang nghĩ gì vậy?
cô búng ngón tay.
Có gì đâu, anh xin lỗi, anh đang nghĩ em… em nắm rất chắc marketing.
Cảm ơn anh,
cô cười, tin lời tôi.
Đúng thế, em thích môn này. Em nghĩ em sẽ giỏi marketing. Vậy mai em sẽ lựa chọn đề xuất này.
Chúng tôi kết thúc bài tập đó vào nửa đêm. Tôi đứng dậy đi về.
Trà nhé?
cô nói, ngỏ ý đến quán Rambhai.
Không. Anh sẽ mất ngủ,
tôi nói.
Mì Maggi nhé? Em sẽ làm ở phòng bếp trên tầng.
Thôi, anh nên về thôi.
Cô tiễn tôi ra cửa.
Sao mấy hôm nay anh khó tính vậy. Điều gì làm anh suy nghĩ sao? Điểm số?
Anh không thể học cùng em nữa,
tôi buột miệng.
Sao cơ?
Cô kinh ngạc.
Chúng ta đã tìm ra cách học cho riêng mình. Chúng ta không cần học cùng nhau nữa.
Đúng thế, nhưng chúng mình muốn học cùng nhau mà, ít nhất là em thấy thế… Có chuyện gì sao? Em đã làm gì sai sao?
Không phải tại em. Là anh,
tôi nói.
Đừng có nói ‘không phải tại em, là anh’ với em,
Ananya gào lên. Cô nói to đến nỗi làm một cô phòng kế bên tỉnh giấc và bật đèn.
Chúng ta không hẹn hò với nhau, OK? Đừng có làm như thể chúng ta đang chia tay,
tôi thì thào.
Và đi ngủ đi. Mai có bài kiểm tra đấy.
Ngày hôm sau, tôi không nói chuyện với cô trên lớp học. Cô đến gặp tôi hai lần, một lần để trả bút tôi để quên ở phòng cô và một lần khác lúc nghỉ giải lao buổi sáng để mời tôi đi uống trà. Khi bạn bắt đầu thích ai đó thì chỉ sự hiện diện của người đó cũng làm bạn cảm thấy ấm áp. Tôi chiến đấu chống lại cảm giác đó trước khi nó kiểm soát được tôi.
Anh muốn đọc bài chuẩn bị cho tiết học tới. Em đi uống trà đi,
tôi nói.
Cô không cố nài và ra khỏi lớp. Cô mặc một chiếc váy dài nâu đậm và áo nâu nhạt. Tôi ước cô quay lại và nhìn tôi. Nhưng cô đã không làm thế. Cô với các bạn cùng phòng ký túc xá đi uống trà cùng nhau.
Tôi tránh cô năm ngày tiếp sau đó. Tôi đến lớp muộn và về trước, bởi thế không có thời gian để chào hỏi.
Cậu không nói chuyện với cô ấy sao?
gã Mohit cạnh tôi hỏi trong khi bốn gã khác nghển cổ nghe ngóng. Kể cả Kanyashree cũng ngừng ghi chép điên cuồng và nghiêng người mười độ về phía tôi.
Cậu có vẻ quan tâm đấy nhỉ?
tôi nói, cả đám liền thôi ngay lập tức.