4.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 815 chữ
- 2020-05-09 02:37:02
Số từ: 798
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Cô bước ra khỏi phòng trợ lý nghiên cứu cùng kết quả bài kiểm tra kinh tế vi mô. Cô bước vượt qua tụi học viên đang xếp hàng để tới chỗ tôi. Đến lúc này, tất cả mọi người trong trường đều đã biết tình bạn, hoặc như một số người sẽ nói, tình anh em, giữa cô với tôi. Cô mặc quần soóc denim và áo cộc tay màu hồng, khiến những anh chàng từ các trường kỹ thuật cứ dõi mắt nhìn theo.
B cộng, mọi người nói đó là một điểm tốt,
cô nói, tay cầm tờ kết quả.
Quần soóc của em quá ngắn đấy,
tôi nói.
Xem điểm của anh nào,
cô nói và giật tờ giấy của tôi.
A trừ, chà, anh được điểm A trừ!
Tôi không phản ứng gì. Chúng tôi bước về ký túc xá của mình.
Anh không thể nào cao điểm kinh tế học hơn em được, em không tin chuyện này,
cô nói.
Anh là một kỹ sư cơ khí. Em là người giành huy chương vàng ở trường đại học về môn này.
Em mang huy chương cho thầy Chatterjee xem ấy,
tôi nói bằng giọng nghiêm túc.
Này, anh không sao đấy chứ?
Tôi im lặng.
Dù sao em cũng nợ anh. Môn số học của anh đã cứu em. Anh đói chứ?
Tôi gật đầu. Người sống trong ký túc xá luôn luôn đói.
Đến quán Rambhai đi,
cô rủ.
Em không thể đến Rambhai trong bộ dạng thế này được,
tôi nói.
Như thế nào cơ?
Là mặc quần soóc thế này,
tôi nói.
Xin lỗi nhé. Cái kiểu này là Delhi hay Punjab vậy? Kiểm soát cách ăn mặc của phụ nữ sao?
Cái này là lẽ thường thôi. Quán đó bên ngoài trường. Người ta sẽ nhìn đấy,
tôi nói.
Trong trường cũng quá đủ người nhìn em rồi. Em không sao đâu, đi thôi,
cô nói và bước về phía cổng trường.
Anh không cần trả ơn. Không sao đâu,
tôi nói và quay đầu theo hướng ngược lại về ký túc xá.
Thật đấy à? Anh không đi sao?
cô gọi từ đằng sau.
Tôi lắc đầu.
Tùy anh thôi.
Tôi tảng lờ cô và tiếp tục bước.
Tối nay anh có đến học không?
Tôi nhún vai ra chiều
sao cũng được
.
Có quy định ăn mặc cho em không?
cô hỏi.
Em không phải bạn gái của anh. Em mặc gì thì tùy. Anh quan tâm làm gì?
tôi nói.
Khi tôi tới phòng cô vào buổi tối, chúng tôi không nói về chuyện lúc chiều nữa. Cô đã về thay bộ đồ quần thể thao đen và một chiếc áo phông dài tay đen quá khổ. Cô ăn mặc kín đáo đủ để đi dạo ở Afghanistan. Tôi hơi nhớ chiếc quần soóc của cô, nhưng cũng là do tôi tự chuốc lấy thôi. Tôi mở bài tập marketing mà chúng tôi phải chuẩn bị cho ngày tiếp theo.
Thuốc lá không nicotin - Nirdosh,
tôi đọc to tít bài.
Đếch ai cần thứ đó chứ? Em thích thuốc lá thật hơn,
cô nói.
Tôi ném cho cô cái nhìn kỳ thị.
Gì thế? Em không được nói từ ‘đếch’ à? Hay em không được phép bày tỏ nguyện vọng hút thuốc lá?
Em đang muốn chứng minh điều gì?
Chẳng gì cả. Em muốn anh hãy xem xét khả năng phụ nữ là những người thông minh. Và những người thông minh không muốn bị bảo ban phải mặc gì hay làm gì, nhất là khi họ đã trưởng thành. Nói thế anh hiểu chứ?
Đừng có thông minh quá,
tôi nói.
Đừng có kẻ cả với em,
cô nói.
Có nhiều cách để thu hút sự chú ý của người khác hơn là mặc thiếu vải,
tôi nói.
Em làm điều đó không phải để thu hút sự chú ý. Em mặc quần soóc bởi vì em thích mặc quần soóc.
Chúng ta học được chưa?
tôi lại mở sách ra.
Chúng tôi giữ yên lặng trong vòng nửa giờ và đắm mình vào sách vở.
Em có cố thu hút sự chú ý đâu,
cô lại mở màn khi ngẩng lên khỏi cuốn sách.
Chuyện đó chẳng quan trọng với anh,
tôi nói.
Anh ghen đấy à?
Em đùa à?
Tôi gập mạnh cuốn sách lại.
Không, chỉ kiểm tra xem sao thôi. Học nào.
Cô quay lại với những cuốn sách của mình, một nụ cười nở trên mặt.
Tôi ném một chiếc gối vào cô. Cô cười và đập nó lên trán tôi. Tôi nhận ra rằng đây là môn thể thao tiếp xúc đầu tiên tôi chơi với cô ngoại trừ môn bắt tay ra.