3.


Số từ: 2195
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Tôi tới ký túc xá nữ lúc tám giờ tối. Tôi mang theo tài liệu học tập của cả tuần, dày cỡ sáu lần cuốn danh bạ điện thoại. Tôi gõ cửa phòng cô.

Đợi một giây, tôi đang thay đồ,
giọng cô vọng ra từ bên trong.
Sau ba trăm giây, cô mở cửa. Cô mặc bộ đồ thể thao trắng đỏ.
Xin lỗi,
cô vừa nói vừa búi tóc lên.
Anh vào đi. Chúng ta nên bắt đầu ngay thôi, có quá nhiều việc phải làm.

Cô để tôi ngồi ở ghế học của mình còn cô ngồi trên giường. Tấm ga giường màu gỉ sét hợp với bức tường trơ gạch. Cô đã làm ra một bảng ghi nhớ từ những tờ giấy vẽ đồ thị và dán những tấm ảnh gia đình kín lên đó.

Gia đình em đấy. Đó là bố em. Ông rất đáng yêu,
cô nói.
Tôi nhìn chăm chú. Một người đàn ông trung niên với mái tóc chải ra sau gọn ghẽ làm giảm hiệu quả của nụ cười rộng miệng của ông. Trong hầu hết các bức ảnh ông đều mặc một chiếc áo cộc tay cùng một chiếc dhoti[10]. Ông trông như người hàng xóm thường ngăn bạn mở nhạc to. Không, chẳng có điều gì đáng yêu ở ông cả. Tôi lướt qua tất cả những tấm ảnh khác chụp trong các dịp lễ hội, các đám cưới và những bữa tiệc sinh nhật. Trong một tấm ảnh, cả gia đình Ananya đứng tạo dáng ở bãi biển. Bạn có thể gần như nghe thấy tiếng quốc ca.

Đó là bãi biển Marina ở Chennai. Anh có biết đó là bãi biển thành phố lớn thứ hai trên thế giới không?

Tôi nhìn cậu em của cô, khoảng chừng mười bốn tuổi. Mái tóc vuốt keo, khuôn mặt của kẻ mọt sách cùng cặp kính cho cậu ta dáng vẻ một IIT tiềm năng. Biểu hiện thờ ơ với thế giới bên ngoài cho tôi thấy cậu ta sẽ đạt được điều đó.

Còn đó là mẹ em?
tôi hỏi. Ananya gật đầu.
Bố và em trai Ananya có vẻ vẫn còn dễ chịu nếu so sánh với mẹ cô. Kể cả trong các bức ảnh bà vẫn có vẻ mặt cau có đến nỗi làm ta phải tự hỏi mình đã làm điều gì sai chăng. Bà làm tôi nhớ về bà giáo khó tính nhất tôi từng học ở trường. Ngay lập tức tôi cảm thấy tội lỗi vì đang ở trong phòng của con gái bà. Tay tôi run lên như thể tôi e rằng bà sắp nhảy ra khỏi bức ảnh và lấy thước kẻ quật tôi.

Mẹ em và em,
Ananya nói trong khi quỳ trên giường và thở dài.

Sao thế?
Tôi nhìn bức ảnh chụp đám cưới một người họ hàng của cô. Với làn da rám đen, răng của mọi người trông càng thêm phần trắng. Các bà già thì đeo nhiều trang sức bằng vàng hết mức giới hạn cơ thể họ có thể mang được và mặc những bộ sari lụa bóng bẩy như những tấm phản quang trên đường cao tốc.

Chẳng sao, em ước giá mà em gần gũi với bà hơn,
Ananya nói.
À, anh có ảnh gia đình không?

Tôi lắc đầu. Gia đình tôi quá lộn xộn, chẳng bao giờ ngừng lại và tạo dáng đúng thời điểm cả. Tôi cũng không nghĩ nhà mình đã bao giờ có máy ảnh.

Nhà anh có những ai?
Cô lục đống tài liệu để lấy ra phần bài giảng kinh tế học.

Bố, mẹ và anh. Vậy thôi,
tôi nói.

Kể kỹ hơn em nghe. Họ làm gì? Anh gần gũi với ai hơn?


Chúng ta gặp nhau để học mà,
tôi chỉ ra vấn đề và vỗ vỗ vào cuốn sách kinh tế học.

Tất nhiên chúng ta sẽ học. Em chỉ hỏi cho có chuyện thôi. Đừng có nói với em là anh không thích đấy,
cô nói và chớp chớp mắt. Sao ông bố bà mẹ đáng sợ đó lại có thể sinh ra một tạo vật đáng yêu nhường này nhỉ?

Được, anh sẽ trả lời. Nhưng sau đó chúng ta sẽ học. Không tán chuyện trong vòng một giờ,
tôi cảnh báo.

Chắc chắn rồi, em đã mở sẵn sách vở rồi đây này,
cô nói và ngồi khoanh chân trên giường.

OK, mẹ anh làm nội trợ thôi. Anh gần gũi với bà hơn, nhưng không phải cực kỳ gần gũi. Nhắc mới nhớ, anh phải gọi cho bà. Chút nữa anh sẽ tới bốt điện thoại.


Còn bố anh? Em cực kỳ gần gũi với bố mình.


Chúng ta học thôi,
tôi nói và mở sách vở ra.

Anh không gần gũi với bố mình sao?


Em muốn thi trượt hả?


Xì,
cô đồng ý và lấy một ngón tay che môi.
Chúng tôi ngồi học hai tiếng tiếp theo trong yên lặng. Thi thoảng cô nhìn lên và làm những thứ vớ vẩn như thay vỏ gối hoặc chỉnh lại cái đèn học. Tôi tảng lờ tất cả những thứ đó. Tôi đã lãng phí quá đủ những năm đầu ở IIT. Chắc hẳn nhờ một lỗi tính toán nào đó của chương trình máy tính mà tôi có một cơ hội nữa ở IIMA. Tôi muốn tận dụng nó.

Chà, anh thật sự tập trung đấy,
cô nói sau một tiếng nữa.
Mười giờ rồi. Gọi đường dài giờ rẻ đấy.


Đúng rồi, anh phải đi đây,
tôi nói.

Em sẽ đi với anh. Em cũng phải gọi về nhà,
cô nói và trượt ra khỏi giường đi dép vào.


Ôi trời ơi, trời ơi là trời!
cô nói, mỗi tiếng
trời
lại được tăng thêm cao độ, cường độ và mức độ bực dọc. Cô gọi điện về nhà. Rất nhiều học viên đang đứng xếp hàng để được gọi cước rẻ từ bốt điện thoại đường dài đó, mất năm phút đi bộ từ trường đại học. Hầu hết bọn họ đều mang theo sách kinh tế vi mô. Tôi giúp Ananya một ít tiền lẻ sau khi cô gọi xong.

Cậu ta đang hẹn hò với cô ấy à?
tôi nghe thấy một học viên thì thào với một người khác.

Tớ không nghĩ vậy, cô ấy chỉ xem cậu ta như anh trai thôi,
người bạn của anh ta cười hô hố.
Tôi tảng lờ lời nhận xét đó và bước vào trong bốt.

Em gái nào chẳng muốn có một ông anh là dân IIT, hơi bị có ích với các môn phân tích đấy,
cậu học viên đầu tiên nói và một vài người xung quanh bọn họ phá lên cười.
Tôi cố nén nỗi thôi thúc vặc lại chúng và quay số gọi về nhà.

A lô?
giọng bố tôi vang lên sau bốn hồi chuông.
Tôi giữ yên lặng. Đồng hồ tính tiền bắt đầu hoạt động.

A lô? A lô?
bố tôi tiếp tục nói.
Tôi đặt điện thoại xuống. Chiếc máy in nhè hóa đơn ra.

Mất kết nối, cậu phải trả tiền,
người giữ bốt nói. Tôi gật đầu và lại quay số lần nữa. Lần này mẹ tôi cầm máy.

Mẹ,
tôi gào lên.
Con đã bảo mẹ phải ở gần điện thoại sau mười giờ mà.


Mẹ xin lỗi. Mẹ vừa ở trong bếp. Ông ấy muốn nói chuyện với con nên mới cầm máy. Con chào ông ấy trước rồi bảo ông ấy cho gặp mẹ nhé.


Con không có hứng.


Thôi được, bỏ qua chuyện đó đi. Con thế nào? Chỗ đó ra sao?


Ổn mẹ ạ. Nhưng ở đây người ta nhồi sọ thậm chí còn hơn cả trường trước nữa.


Thức ăn thế nào?


Cực tệ. Con sống trong ký túc xá. Mẹ còn mong chờ gì chứ?


Mẹ sẽ gửi một ít dưa chuột muối.


Trong thành phố cũng có những quán ăn ngon mà.


Họ có gà không?
bà hỏi, giọng lo lắng như thể bà đang hỏi về những thứ thiết yếu như điện và nước vậy.

Một số chỗ có.


FMS cũng tốt mà. Mẹ chẳng hiểu sao con phải rời khỏi Delhi mới được.


Mẹ, con không lựa chọn nghề nghiệp của mình bằng việc xem chỗ nào có gà,
tôi nói và nhìn đồng hồ tính tiền. Tôi đã tiêu hết mười tám rupi.
Con gác máy đây.


Kể mẹ nghe nhiều hơn nữa đi. Con đã kết giao được bạn bè nào chưa?


Cũng không hẳn, kiểu như…
Tôi thấy khuôn mặt Ananya bên ngoài bốt điện thoại. Cô nhìn tôi và cười.

Ai? Tên là gì?


An… Anant.


Người Punjab à?


Mẹ!


Mẹ xin lỗi. Mẹ chỉ nghĩ con nên có một người bạn thích cùng loại thức ăn với con. Không sao. Chúng ta là người tân tiến. Con biết mà, phải không?


Vâng, phải rồi. Con sẽ gọi lại cho mẹ sau. Mai con thi rồi.


Ô, vậy à? Nhớ cầu nguyện trước khi thi con nhé!


Vâng, hãy để con ôn bài trước đã.

Tôi gác máy và trả hai mươi lăm rupi.

Sao lúc đầu anh lại gác máy thế? Bố anh nhấc máy, phải không?
Ananya hỏi khi chúng tôi đi bộ trở về.
Tôi dừng lại.
Sao em biết?


Em đoán thôi. Em làm thế với mẹ em khi em bực mình với bà. Nhưng mẹ con em không gác máy, mà chỉ giữ điện thoại thế không nói gì.


Và trả tiền?


Đúng vậy. Một cách khá tốn kém để cho người kia biết mình đang bực mình. Nhưng mà cũng chỉ thi thoảng thôi.


Anh chẳng bao giờ nói chuyện với bố,
tôi nói.

Tại sao?
Ananya nhìn tôi.

Chuyện dài lắm. Không phải cho tối nay. Hoặc bất cứ tối nào. Anh sẽ giữ nó cho riêng mình.


Chắc rồi,
cô nói.
Chúng tôi bước đi trong yên lặng một lúc, rồi cô lại cất tiếng.
Vậy bố mẹ anh đặt kỳ vọng lớn vào anh phải không? Anh sẽ chọn công việc kiểu gì? Tài chính? Marketing? Công nghệ thông tin?


Chẳng cái nào trong số đó cả,
tôi nói.
Tuy nhiên anh sẽ chọn một công việc để kiếm tiền trước.


Vậy anh muốn làm gì? Thực sự muốn làm gì?
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi không thể nói dối.
Anh muốn trở thành một nhà văn,
tôi nói.
Tôi tưởng cô sẽ phát rồ lên và oặt ra cười. Nhưng cô không thế. Cô gật đầu và tiếp tục bước.

Nhà văn kiểu gì cơ?
cô hỏi.

Người kể những câu chuyện vui đồng thời đem đến sự thay đổi. Ngòi bút có sức mạnh hơn lưỡi gươm
, đó là một trong những câu ngạn ngữ đầu tiên chúng ta được học, phải không?

Cô gật đầu.

Nghe kỳ quặc nhỉ?


Không, không hề,
cô nói.

Thế còn em? Em muốn trở thành gì?

Cô cười.
Chà, em chẳng biết nữa. Mẹ em đã cảm thấy em quá tham vọng và độc lập rồi. Bởi vậy em đang cố để không nghĩ quá xa. Vào lúc này, em chỉ muốn làm tốt bài kiểm tra của mình và làm cho mẹ em vui. Mà cả hai việc đều khó kinh lên được,
cô nói.
Chúng tôi tới phòng cô và luyện tập số học trong vòng hai tiếng tiếp sau đó.

Em rất vui vì có anh ở đây. Em sẽ chẳng thể nào giải được những bài đó,
cô nói sau khi tôi giải một bài khó cho cô.

Em không lợi dụng anh đấy chứ?


Gì cơ?


Như kiểu em làm bạn với anh bởi vì anh là dân IIT? Để anh có thể giúp em xử lý những môn phân tích.


Anh đùa hay sao thế?
Cô trông kinh ngạc.

Anh không muốn trở thành một ông anh IIT,
tôi nói.

Gì thế? Dù thế nào đi nữa, anh cũng không phải như thế. Chúng mình là bạn bè, phải không?

Cô chìa tay ra. Tôi nhìn vào đôi mắt cô. Không, đôi mắt đó không thể lợi dụng bất kỳ ai cả.

Chúc ngủ ngon,
tôi nói và bắt tay cô.

Này, Krish,
cô nói khi tôi quay người ra về.

Gì thế?


Điều anh nói, về việc trở thành một nhà văn đem lại sự thay đổi ấy. Điều đó thực sự rất hay. Em thật lòng đấy,
cô nói.
Tôi mỉm cười.

Tạm biệt,
cô nói và đóng cửa.
Một vài cô gái không ngủ lang thang trong ký túc xá cùng với những cuốn vở của họ. Họ ném về phía tôi những cái nhìn nghi hoặc.

Tôi chỉ tới để học thôi,
tôi nói và bước nhanh ra khỏi ký túc xá. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy cần đưa ra một lời giải thích.
= =
• Chú thích •
[10] Dhoti: Trang phục truyền thống của đàn ông Ấn Độ, làm từ một miếng vải vuông, quấn lại thành chiếc váy dài, giống như xà rông.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.