Chương 1: Thiếu Gia Họ Trần


Thành Thăng Long là một nơi náo nhiệt, cũng đúng thôi, bởi vì đây chính là kinh đô của Uy Việt. Một quốc gia với sức mạnh quân sự đủ để lấn át các nước xung quanh mười mấy năm nay. Một quốc gia cực kì phát triển.

Trời chiều tháng bảy, bây giờ đang là mùa hạ oi bức nhưng cái nóng cũng không đủ làm cho người dân nơi đây bớt đi cái sự tấp nập. Tiếng người vui cười buôn bán, hay tiếng cười đùa của các thiếu nữ nở nụ cười duyên, dành cho chàng trai mà các cô ưng ý.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ người ta tìm được một xác người nào do đói mà chết, cũng chưa bao giờ thấy ai phải sống trong cảnh bần cùng. Tất nhiên, cảnh người giàu và nghèo chênh lệch thì vẫn có.

Người nghèo thì làm nhiều hơn, chạy ngược xuôi, đi buôn đi bán, còn người giàu thì không cần. Một khi họ đã giàu rồi thì chỉ có việc ăn nhờ công sức của người nghèo thôi. Giàu càng giàu hơn, và người nghèo làm quần quật bao nhiêu năm chỉ đủ để có cái ăn, cái mặc.

Chung quy đó là chuyện của thế gian. Đối với Trần Quốc Tuệ thì không có liên can nhiều lắm, hắn ăn mặc đã có người lo đầy đủ. Hắn muốn gì trong thiên hạ, thì chỉ cần nói. Chỉ cần thứ đó Hoàng Thượng có, hắn sẽ có. Thứ mà ngay cả Hoàng Thượng cũng không có được thì hắn sẽ tạm thời chưa có.

Nhưng những thứ mà Hoàng Thượng không có chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cái quan trọng là hắn chả muốn thứ gì hết, vì thứ hắn muốn thì có nói cũng chẳng có ai đem lại cho hắn được.

Trần Quốc Tuệ là đại thiếu gia của gia tộc nhà họ Trần. Một gia tộc mà nếu dùng từ để diễn tả thì.


Tộc Trần Còn Uy Việt Còn, Tộc Trần Mất Uy Việt Mất


Gia tộc họ Trần chính là cốt lõi về cả mặt kinh tế và chính trị của Uy Việt.

Kể từ khi mà Uy Việt chính thức được thành lập từ hai trăm năm trước thì gia tộc họ Trần đã là một dũng tướng phò trợ cho Uy Việt. Bao nhiêu đời gia chủ tộc Trần đều có công củng cố biên cương cho Uy Việt, bao nhiêu đời công thần của triều đình đều là do gia tộc Trần sản sinh ra.

Hai lần giặc ngoại xâm lược, thì khi triều đình khó khăn nhất thì đã có tộc Trần chống đỡ, đánh đuổi. Có thể nói gia tộc họ Trần là thần chinh chiến cũng như là thân bảo hộ của quốc gia Uy Việt.

Với tư cách là con trai trưởng của gia tộc họ Trần. Trần Quốc Tuệ được xem như là một đời tướng soái như ông nội và cha hắn. Huống hồ, truyền kì về vị công tử mới sinh ra đã ôm thanh kiếm mà ngủ, hay hơn nữa là việc Trần Quốc Tuệ khi mới sinh cứ khóc li bì, chỉ khi cho kiếm vào tay mới nín khóc.

Nhưng khi nhìn thấy thanh bảo kiếm trong vỏ của cha hắn thì lập tức nín khóc. Từ đó, lúc nào thanh bảo kiếm trong vỏ lúc nào cũng được đại thiếu gia ôm trong tay. Vì việc đó mà ai ai cũng tin hắn sau này sẽ trở thành một kiếm khách tuyệt đỉnh, một tướng quân văn võ song toàn.

Trần Quốc Tuệ, khi sinh ra rất nhanh đã hiểu chuyện, tính cách trầm ổn, ngay từ nhỏ không có hứng chơi đùa với lũ thế gia quý tử cùng tuổi, cũng chẳng thích ăn kẹo hồ lô đường mà đám trẻ con mê tít. Trần Quốc Tuệ lớn lên, khuôn mặt anh tú lạnh lùng, có khiếu với làm thơ và rất thích quan sát. Nhưng vẫn nhưng cũ, hắn không có hứng thú với bất cứ thứ gì, hắn vẫn chỉ ôm thanh kiếm mười tám năm qua bên người.

Có điều mười tám năm qua chưa lúc nào người ta thấy hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, đơn giản thì hắn chả biết tí kiếm pháp nào hết. Bao nhiêu, đại kiếm khách ghé ngang qua nghỉ chân ở Trần phủ khi nhìn thấy Quốc Tuệ đều có ý muốn thu hắn làm đệ tử, tuy nhiên dù là ai đi chăng nữa thì hắn đều lắc đầu từ chối.

Mười tám năm qua đi, lũ thiếu gia cùng tuổi của hắn kẻ thì ăn chơi sa đọa, tìm lạc thú ở nơi lầu xanh. Người thì tài năng xuất chúng, văn tinh võ giỏi. Trần Quốc Tuệ không có lạc thú ở nơi hương phấn nhân gian, cũng chả có cái thú vui ngâm thơ ca hát của các tài nhân. Hắn cũng chẳng bao giờ đi thi thố tài năng hay tỉ võ.

Quốc Tuệ chỉ đứng trước của Trần phủ, hằng ngày đều đều như mặt trời vẫn mọc. Hắn đứng đó, như một người lính gác cửa chăm chỉ đứng gác mỗi ngày. Lúc đầu thì người dân trong thành bàn tán đủ chuyện, nhưng về sau thì ít hẳn đi nhưng thưa dần rồi cũng không còn nữa.

Việc này dần trở thành một việc bình thường.

Hôm nay cũng là một ngày giống vậy, Trần Quốc Tuệ đứng dựa lưng vào cửa, hai tay ôm thanh bảo kiếm vào ngực, đôi mắt nhìn ra xa xăm, khuôn mặt thanh tú nhìn nhợt nhạt như người bệnh, gia Quốc Tuệ trắng thêm vào việc hắn khoác lên cơ thể mảnh khảnh của mình một lớp áo bào màu trắng làm cho người ta khi nhìn hắn thì thường liên tưởng đến một làn mây nhẹ nhàng.


Chào đại thiếu gia ạ


Một người đàn ông đen đúa đang gánh trên vai là một bó rau xanh còn ướt. Người đàn ông hơi nghiêng mình chào Quốc Tuệ. Quốc tuệ chỉ liếc mắt nhìn mặt người đàn ông một cái rồi gật đầu nhẹ một cái, sau đó lại tiếp tục đưa ánh mắt của mình ra phía xa xăm.

Người đàn ông cười hì hì, hắn chẳng có tí gì là khó chịu khi không được Quốc Tuệ đáp lại bằng một lời chào cả, được người ta gật đầu một cái là được rồi, dù sao thì người ta cũng là đại thiếu gia của một gia tộc lớn.

Bỗng nhiên...


Tránh ra, tránh xa ra, ngựa điên, mau...mau tránh


Từ xa một con ngựa màu đen tuyền đang chạy lại với một tốc độ rất nhanh. trên lưng con ngựa là một người đàn ông ốm yếu, đang cố níu dây cương hòng ngăn con ngựa lại, nhưng có vẻ việc đó chẳng có tí ích lợi nào cả.

Con ngựa điên đang chạy thẳng lại phía người đàn ông bán rau đen đúa, tiếng ngựa hí dài cũng kéo Quốc Tuệ lại từ phía chân trời xa xăm. Người đàn ông gánh rau bối rối, ông vội vàng đặt bó rau xuống đất rồi quay lưng lại mà bỏ chạy.

Đáng tiếc, con ngựa điên dễ dàng vượt lên giẫm nát bó rau của người đàn ông rồi tông mạnh về phía lưng của người đàn ồng khiến cho ông văng xa ra cả mấy thước.

Quốc Tuệ chứng kiến tất cả, hắn nhìn thấy người đàn ông đen đúa đang quằn quại đau đớ dưới đất và thấy con ngựa điên dừng lại sau khi tông trúng người đàn ông. Người đàn ông cưỡi ngựa vội vàng nhảy xuống ngựa, đưa tay lay lay thân thể người đàn ông đang nằm


Có..có sao không ! Ngươi không được chết ta không muốn phải đi nhà lao đâu. Mà không... ngươi phải sống, đây là ngựa của Mạc thiếu gia, ông ta sẽ trả tiền cho ngươi, phải sống


Người đàn ông cưỡi ngựa hoảng loạn, đưa ra một loạt câu nói, rồi ông lấy trong túi ra hơn hai mươi lạng bạc nhét vào tay của người bán rau.


Sống, ngươi phải sống, ta trả tiền cho ngươi sống


Khi người đàn ông đang hoảng loạn đang hoảng loạn tới cùng cực thì Quốc Tuệ tiến tới. Cậu mở miệng, bằng giọng vô cảm:


Ngươi đi đi, ta có vài câu muốn hỏi người bán rau. Ta sẽ giúp ngươi, ngươi sẽ không bị gì đâu


Người đàn ông cưỡi ngựa, ngẩng mặt lên, nhận ra đó là Quốc Tuệ hẳn mừng ra mặt, hắn vừa quỳ vùa nói:


Cảm ơn Trần đại thiếu gia, cảm ơn Trần đại thiếu gia


Rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy, tất nhiên là không quên lấy lại hai mươi lạng bạc.


Tiếp theo ngươi sẽ ra làm sao?


Quốc Tuệ hỏi, hắn ngồi bệt xuống đất


Tiểu nhân..tiểu nhân sẽ chết


Người bán rau, đau đớn trả lời. Với tư cách là hạ dân hắn phải làm đúng lệnh, mặc dù lúc này hắn rất đau đớn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.


Chết? Chết là thế nào. Mà ngươi có con chứ?


Quốc Tuệ trầm ngâm nghĩa của từ chết, một hồi lâu hắn mới hỏi tiếp


Có... tiểu nhân có một đứa con gái và một đứa con trai... đều rất nhỏ tuổi


Nhắc tới hai đứa con của mình, người bán rau thấy đau nhói ở tim. Mẹ chúng mất sớm, nay chỉ còn hắn cố gắng nuôi hai đứa con, vậy mà giờ...


Ngươi sẽ về nhà chứ! Con người sẽ đứng chờ ngươi ở trước cửa nhà, ngươi sẽ về chứ.


Quốc Tuệ lại lần nữa đặt câu hỏi, nhưng thứ hắn nhận được là sự im lặng. Quốc Tuệ lại lần nữa trầm ngâm, hồi lâu hắn để lại 3 miếng ngọc bội và hai trăm lạng vàng bên xác người bán rau, rồi quay đi.


Cha, ta hiểu rồi. Người đã chết


Quốc Tuệ lẩm bẩm, trời tối dần bóng hắn ôm Chân Nhân kiếm hòa vào đêm đi vào Trần phủ.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.