Chương 2: Quyết Tâm


Hôm nay vẫn như mọi ngày bình thường, người ra vào buôn bán thật tấp nập, thậm chí có phần hơn mỗi ngày vì ngày hôm nay là ngày đầu tháng. Ngày mà hàng hóa từ khắp nơi được đưa về thành Thăng Long, cũng chính là ngày mà các con buôn quay về kinh thành.

Hôm nay cũng là ngày mà quân đội tuyển quân định kì.

Quân đội của Uy Việt quốc chưa bao giờ là yếu cả, lúc nào cũng có một đợt lính mới được đào tạo một cách bài bản, chỉ chờ khi cần là ngay lập xuất hiện. Và vì Uy Việt quốc gia rất mạnh về lương thảo, thế nên cho dù là có bao nhiêu lính đi nữa thì quốc gia Uy Việt này cũng tự hào là chưa bao giờ để lính của mình phải chết vì thiếu lương thảo.

Một ngày như vậy, nếu cứ tiếp tục một cách bình thường thì chứng tỏ sẽ không có chuyện gì xảy ra, cứ đà này Uy Việt sẽ càng mạnh và mạnh hơn nữa.

Tuy nhiên, hôm nay không thấy Đại thiếu gia Trần Quốc Tuệ đứng trước cửa của Trần gia phủ nữa.

Mười tám năm qua, chỉ cần là người sống lâu ở thành Thăng Long này thì chắc chắn sẽ biết. Dù nắng hay mưa, dù là ngoài tiền tuyến có biến động gì hay dù kinh tế Uy Việt xảy ra chuyện gì đi chăng nữa. Thì chỉ cần đi ngang qua Trần gia phủ sẽ thấy một thanh niên mặc áo bào trắng.

Đại thiếu gia ngày nào cũng vậy, đều đứng ở trước phủ Trần, chăm chỉ như những chú ong lấy mật mỗi sáng. Gần như là ngày nào cũng vậy, chỉ có duy nhất hai lần hắn không đứng trước cửa.

Lần thứ nhất, đó là khi mẹ hắn tức công chúa Thúy Diệp bị bệnh nặng, hắn lúc đó chuyển chỗ đứng từ trước cửa sang đứng trước phòng của mẹ hắn. Năm đó hắn khoảng bảy tuổi.

Lần thứ hai, là do hắn đứng giữa trời đông đang lạnh mà ngất xỉu. Lần đó là lần làm cho cả ga tộc họ Trần thót tim, cứ lo sợ hắn bị gì và chính ông nội của hắn còn cấ hắn đứng ngoài cửa nữa.

Nhưng chưa được vài ngày thì hắn lại mò ra được. Ông nội của hắn cũng chỉ biết lắc đầu. Không còn cách nào khác ngoài chiều đứa cháu cưng của mình.

Thành thật mà nói thì việc khiến cho Đại thiếu gia Trần Quốc Tuệ không đứng làm việc thay cho lính canh của Trần gia phủ còn khó hơn việc di dời cả một doanh trại quân địch xuống âm phủ.

Thật đấy, chính hoàng thượng đã nói vậy mà.

.......................

Trong trại tuyển quân của doanh trại Thiết Luật Quân, nơi đây là nơi hằng tháng chỉ mở cửa một lần để tuyển các thanh niên trai tráng có nhu cầu tham gia vào quân đội. Chỉ cần là thanh niên trai trẻ hoặc là một người già đi chăng nữa. Chỉ cần có sức cầm kiếm thì quân đội nhà Trần vẫn hoan nghênh.

Một gia đình khi có người tham gia vào quân đội, thì sẽ trực tiếp được nhận số gạo bằng cân nặng của người đăng ký tham gia quân đội mỗi tháng. Sau một năm, thì sẽ được nhận 100 lạng bạc, số bạc đủ để cho người dân trong thành này sống một cuộc sống thoải mái.

‘Lê Sửu Nhi


Giọng một người đàn ông trung niên lớn tuổi, hét lớn lên. Ông là một quân nhân già sau khi bị thương đã lui về thành làm một người huấn luyện. Ông vốn là người có ánh mắt nhìn người và cũng là một người đã đi nhiều nơi nên lượng kiến thức của ông cũng chẳng phải là ít.

Nghe tiếng ông gọi, một thanh niên trai tráng cao lớn đen to bước lên. Nhìn từng thớ cơ bắp vạm vỡ của hắn làm cho người ta không khỏi cảm thấy một trận lạnh sống lưng nếu tưởng tượng mình bị ăn một đấm từ bàn tay lực lưỡng kia.

Lão già nhìn từ trên xuống dưới thanh niên cao đen kia rồi lắc đầu, nói:

Hừm, cơ thể của ngươi tuy nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thật sự thì chỉ được vẻ bề ngoài thôi. Nhìn xem, cơ bắp tuy to nhưng quá thô chỗ lồi lõm không hoàn mỹ, cơ thể này chắc được luyện tập rất chăm chỉ, tuy nhiên ta chỉ có thể nói là ngươi đã luyện sai cách rồi. Hơn nữa, ngươi còn không được đẹp trai nữa, tốt chúng ta sẽ nhận ngươi vì việc đó


Thanh niên Sửu Nhi khi thấy mình bị chê là không được đẹp trai thì liền có phản ứng ngay lập tức:


Tiểu nhân, có đẹp trai hay không thì cũng đâu có liên quan đến chuyện đánh giặc đâu. Cơ thể tiểu nhân không hoàn mỹ thì tiểu nhân chấp nhận, nhưng còn chuyện có đẹp trai hay không thì có liên quan gì chứ?


Lão già vẫn bình tĩnh, nhìn trên ngó dưới một cách kỹ càng rồi mới lắc đầu, nói:


Ngươi xấu trai quá, khi đi đánh giặc, giặc nhìn mặt ngươi thôi đã chết cần gì phải đánh


Khắp hội trường vang lên một tiếng "Ô" thật lớn, đâu đó vang lên một vài tiếng cười hì hì. Thanh niên Sửu Nhi đỏ mặt cúi đầu e thẹn như một thiếu nữ, hình ảnh hắn vừa làm trực tiếp khiến cho vài người đứng xem hộc máu đương trường.

Ông già tuyển quân cũng cười hì hì, ông phất tay đuổi tên cao đe về. Tiếp theo, ông đưa tay lấy tờ giấy danh sách và gọi lớn:


Trần Quốc...Tuệ


Giọng ông nhỏ dần, ở đây việc kêu rõ họ tên của người nhà họ Trần là việc cấm kỵ.

Ông ngẩng đầu lên, trước mặt ông là một thanh niên với dang vẻ hơi gầy và cao. Đôi mắt xa xăm nhìn không thấy rõ đáy, trong con ngươi đen tuyền chứa chút gì đó sâu thẳm cao siêu nhưng lại có chút gì đó ngây thơ như đứa trẻ. Khuôn mặt thư sinh thanh tú, nhìn giống như là một tài tử. Và bên vai của người tài tử ấy là một thanh kiếm đen huyền dài bằng khoảng hai xích, vỏ kiếm cũ kĩ


Thần, thần kính bái Đại thiếu gia Trần Quốc Tuệ, thiếu gia cát tường, thiếu gia cát tường


Ông lạo vội vàng quỳ xuống nửa chân, theo lẽ thường ông là người có công nên không cần quỳ nhưng với sự kính trọng của ông dành cho họ nhà Trần nên ông theo lẽ thường quỳ xuống. Huống chi, người cứu mạng ông lúc xưa cũng là người nhà Trần.

Đôi mắt của Quốc Tuệ chỉ liếc nhẹ qua người đàn ông, hắn chả có ý gì trả lời hết, từ nhỏ hắn đả chả được ai nhắc hay dạy về việc này, quả thật hắn đâu có biết là đang bất kính:


Ta muốn gia nhập Thiết Luật Quân, chỉ cần cho ta làm một người lính quèn là được


Quốc Tuệ mở miệng nói, hắn vuốt nhẹ thanh bảo kiếm đang ôm bên vai mình, hắn hành động một cách tự nhiên như đang vuốt một vật thể sống chứ không phải vuốt một vật vô tri.


Cho ta và kiếm đi khắp thế gian này, để hiểu về sự tồn tại của cả hai


Nói rồi, Quốc Tuệ cắn thật mạnh vào ngón tay cái, rồi chấm vào giấy Sinh Tử đang đặt trên bàn gỗ. Loại giấy mà chỉ có những kẻ không còn gì để mất, chẳng còn nhà để về thường chọn lựa.

Một khi đã ký vào thì không thể rút ra, trừ khi Hoàng Thượng can thiệp vào

Sinh Tử đã ký, phó mạng Uy Việt. Sinh vì Uy Việt, Tử vì Uy Việt.


Sự việc Đại thiếu gia Trần Quốc Tuệ xin tham quân vào chiều hôm qua đã truyền ra khắp thành Thăng Long. Chỉ trong một ngày mà chuyện đó đã trở thành chủ đề khi trà dư hậu tửu của các cụ già.

Không phải trong dòng họ Trần chưa có thiếu gia nào xin tham quân. Tuy nhiên người bắt đầu ngay từ con số không thì chưa có ai. Từ xưa tới nay, hễ mà nhà họ Trần quyết định làm việc gì thì họ đều làm cho hoàng tráng.

Vì vậy, khi mà họ đã đưa người của nhà mình vào trong quân đội hay thậm chí là vào trong quan trường thì chỉ có hai điều. Thứ nhất, đó là bậc kì tài xuất chúng từ nhỏ đã nổi bật trong đám công tử bằng tuổi ở trong thành, hai là những người mà gia tộc cảm thấy cần phải có được một vị trí xứng đáng với địa vị của mình.

Dù là gì đi chăng nữa thì chỉ cần là người nhà họ Trần, chắc chắn khởi điểm sẽ không bao giờ thấp. Trần Quốc Tuệ rất nổi bật, nhưng là nhờ việc hắn là đại thiếu với việc hắn si mê đứng canh cửa mười tám năm trời chứ không phải vì cái bản lĩnh xuất chúng của hắn.

Luận văn chưa chắc hắn đã có thể đứng vào mười vị trí đứng đầu, các thư sinh có tiếng ở thành này đều được các bậc học giả kì tài giúp đỡ, ai ai cũng cố gắng chăm chỉ mỗi ngày để đạt được chân lý của học thuật, nội điều đó thôi thì chính Quốc Tuệ cũng nhận mình kém xa. Còn chưa bàn về võ, với thân hình yếu đuối như vậy, ngoài việc ôm kiếm ra thì Quốc Tuệ chả biết gì hết. Hắn đơn thuần là kẻ ngoại đạo trong võ đạo.

Trần Quốc Tuệ do dự hồi lâu rồi mới đẩy cửa đi vào. Căn phòng gỗ đơn sơ chỉ có một cái kệ sách và chiếc giường gỗ mộc mạc, một chiếc bàn trên đó còn có ấm trà đang uống dở. Chong đèn còn đang bốc lên khói thơm nghi ngút. Mới nhìn chắc người ta sẽ liên tưởng đến căn nhà của một lão nông tầm thường đang cố tận hưởng cái thú an nhàn cuối đời của mình bằng việc đọc binh thư và uống loại trà rẻ tiền.

Trên chiếc giường gỗ, có một lão già tuổi độ khoảng bảy mươi, thần thái minh mẫn đang nằm gối tay lên đầu. Lão già mặc bộ áo dài màu nâu, đôi mắt thậm chí còn không thèm liếc về phía bên đây.

Nếu như là người bình thường thì chắc sẽ phải hốt hoảng vì hắn vừa làm một hành động vô lễ với thiếu gia. Những lão già bình thường khác cũng phải dành một chút tôn trọng cho Quốc Tuệ giống như lão già tuyển quân vào chiều quá.

Tuy nhiên, đây chẳng phải là một lão già bình thường. Ông là gia chủ của gia tộc họ Trần. Trần Quốc Đại.

Cái cuộc đời của ông chắc hẳn là một câu chuyện dài và hay ho, tuy nhiên nó đã bị ém nhẹm khá nhiều. Người ta chỉ thấy kể từ khoảng mười bảy năm trước, ông chỉ nằm trong phòng gỗ mà đọc đi đọc lại cuốn sách đã cũ nhàu. Đôi khi lại thấy ông mặc áo thường dân mà lang thang ngoài đường. Có khi là ăn một cây kẹo hồ lô hay mua vài cái bánh bao. Ông cũng thường bỏ đi đâu đó mấy ngày trời mới về nhà.

Đã hai năm trời rồi, ông chưa vào cung gặp Hoàng thượng và chính Hoàng thượng tự nhận là không dám làm phiền ông. Thời của ông, ông gần như là không bước ra chiến trường, chỉ đi ra đó chừng hai lần mà thôi, một lần là để lấy lại mười hai tỉnh ven biên cương, lần thứ hai là để lấy đầu của một tên tướng quân nước lân cận khi dám nói là lũ nhà Trần bây giờ chỉ còn một lũ vô dụng, ăn không ngồi rồi.

Duy về thời trai trẻ của ông thì ít được người ta nhắc tới, thậm chí là ngay cả những người bằng tuổi sống cùng thế hệ của ông cũng không nói gì cả.


Ông nội, con muốn gặp người một lúc


Trần Quốc Tuệ nhẹ giọng, hắn sợ mình đang làm phiền Quốc Đại


Ừm, ta nghe nói là con đã gia nhập quân đội rồi phải không, rồi còn việc ký giấy Sinh Tử nữa


Quốc Đại cũng không hề ngẩng đầu lên, giọng ông nghe nhẹ như giọng của một lão nông đang bàn cách chăm sóc cây cảnh của mình.

Trần Quốc Tuệ cúi đầu, việc hắn ký giấy Sinh Tử ngoài những người trực tiếp chứng kiến mới biết, còn lại đã được ém lại một cách nhiệt tình nhất có thể. Vì việc này rất có thể ảnh hưởng rất nhiều tới rất nhiều người khác. Nhất là bản thân của Quốc Tuệ.


Vâng, thưa ông nội, người sẽ không phản đối việc làm của con chứ?



Ha…ha…ha


Trần Quốc Đại cười một tràng cười dài, lúc này khí thế của ông giống như là một mãnh tướng chinh chiến sa trường hơn là của một lão già làm nông hồi nãy.


Tất nhiên là ta kịch liệt phản đối rồi. Con hãy xem con vừa làm gì. Về đi, ta sẽ xem như đó là việc làm từ thời trẻ dại. Ta sẽ gặp Hoàng thượng để rút giấy Sinh Tử, may mắn là mẹ con nhanh tay phái người ém nhẹm việc này lại sớm


Quốc Tuệ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên hắn có can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt của ông nội.


Con chỉ tới đi để chào người thôi, vì lý do gì mà con không được đi chứ. Con cũng chỉ muốn sống có mục đích thôi mà. Chẳng lẽ ông nội muốn con tiếp tục đứng trước của Trần phủ mỗi ngày sao?


Quốc Tuệ nói thật chậm và giọng của hắn thật lạnh. Rất vô lễ, tuy nhiên với một người chẳng biết gì về cuộc sống như cậu thì việc này chả đáng để ý.


Thà con đứng chờ cha con như vậy suốt đời, thà con làm một kẻ bất tài suốt đời như vậy nhưng con sẽ vẫn sống. Với bản lĩnh của con hiễn giờ thì dòng họ này sẽ mất một người nối dõi, con về đi, hãy gặp mẹ con, mẹ con lo lắng cho con nhiều lắm


Quốc Đại phủi tay có ý đuổi, ông biết đứa cháu này cứng đầu nhưng vẫn ngây ngô lắm, mười tám năm qua hắn ngoài đứng chết trân trước cửa đi thì đâu có làm gì khác đâu.


Nếu tại vì con là người của dòng họ Trần, thì con không cần mang cái họ này nữa


Quốc Đại ngẩng đầu lên, trước mặt ông đứa cháu trai ngây ngô vừa nói ra một câu làm cho ông chấn động.

Đôi mắt đó đầy quyết tâm, như của một đứa trẻ.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.