Chương 3: Mẹ
-
Kiếm Du
- Psychoclone
- 1799 chữ
- 2019-08-28 10:12:06
Nếu nói về người mà Trần Quốc Tuệ sợ nhất thì chắc chắn đó là ông nội của hắn Trần Quốc Đại, hắn đặc biệt rất sợ cái thái độ ung dung nhưng đôi khi lại cương quyết đến đáng sợ của lão binh này.
Mặc dù rất sợ ông nội nhưng hắn không có ngại ngùng hay lo lắng khi nói chuyện với ông bằng một người, mẹ hắn.
Công chúa Thúy Diệp
Cái bộ dạng mệt mỏi và cả đôi mắt đau buồn của bà luôn làm cho Quốc Tuệ không dám trực tiếp nhìn thẳng, giọng nói của bà rất dịu dàng tuy nhiên lại rất thiếu sức sống. Nếu phải so sánh thì chính bản thân Quốc Tuệ thấy giọng nói nhẹ nhàng của bà còn đáng sợ hơn ông nội nữa.
Mẹ hắn là một người bạc nhược, chính bản thân bà đã nói với hắn điều đó và nó làm cho Quốc Tuệ cảm thấy khó chịu vô cùng. Còn gì đau đớn hơn việc một đứa con đứng nhìn mẹ nó đau buồn chứ. Quốc Tuệ không cảm thấy buồn, hắn chỉ là rất khó chịu mà thôi.
Lần bà bị bệnh, hắn chỉ đứng bên ngoài của phòng bà lo lắng chứ không hề bước vào thăm bà, hắn không muốn phải thấy cái dáng vẻ của bà, hắn chả muốn gì ngoài cái sự cứng đồ cố chấp của mình. Từ khi, cha hắn bỏ đi vào chiều hôm đó, sâu thẳm trong hắn đã cảm nhận có quá nhiều chuyện thay đổi.
Mãi sau này hắn mới vô tình biết được, lần đó bà lâm bệnh nặng là do có ý định tự sát, bà mua một loại Mộng Hương từ tay các quan y trong triều đình. Rồi đốt nó lên, ý định của bà chắc hẳn là đi hưởng thụ cái cảnh "Chết" mà Quốc Tuệ đã gặp hôm đó.
Quốc Tuệ, bản thân hắn không hiểu chết là gì, hắn chỉ biết Sinh - Lão - Bệnh - Tử qua sách mà thôi, ngoài cảm nhận được chữ Lão, ba chữ còn lại đối với hắn chung quy quá mơ hồ.
Bởi thế hắn mới phải đi, tìm hiểu những thứ mà hắn chưa hiểu, chưa kể tới Sinh - Lão - Bệnh - Tử, hắn bây giờ chỉ là tìm mục đích sống cho mình mà thôi, mục đích tồn tại ngay từ đầu của mình và kiếm là gì. Cho nên, vì lẽ đó hắn sẵn sàng làm mọi việc vì điều đó.
Hỗn láo, thân con mang danh là người nhà họ Trần, lần này ký giấy Sinh Tử ta còn xem xét là việc ngu xuẩn, nhưng giờ vì nó mà con muốn bỏ đi cái họ của mình sao, vì nó mà con muốn không nhìn gia đình nữa, muốn bỏ đi cái vinh quanh của gia tộc à
Giọng của Trần Quốc Đại lập tức trở nên đanh thép, khí phách từ một gia chủ tỏa ra làm cho Quốc Tuệ cảm thấy có chút áp lực, mồ hôi của hắn đổ ra ướt cả một mảng lớn ngay áo, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy:
Mục đích, mục đích là để làm gì chứ. Nhìn người ta chết đi mỗi ngày ngoài đường, nhìn ông nội sống ung dung tự tại hay nhìn mẹ con đau buồn sầu thảm. Con không muốn dính vào cái đó, con muốn sống cuộc đời của con. Của thằng Tuệ này chứ không muốn sống cuộc sống của cha con, của mẹ con hay là của ông nội
Quốc Tuệ hét lớn, từ nhỏ tới giờ hắn không thấy vui chả thấy buồn ít khi thấy lo lắng, cái cuộc sống của hắn mười tám năm qua là để tự phủ nhận một sự thật đã xảy ra.
Còn cha con, còn cha con thì sao, cha con hứa là sẽ quay về mà....
Cha con chết rồi, chết rồi. Con chắc chắn là ông nội biết chết là gì mà, con cũng vậy con chưa hiểu rõ nó là gì nhưng mà con biết một điều, cha con sẽ không về dù rằng con có chờ bao nhiêu lâu nữa, giống như con của ông lão bán rau thôi, dù là đại tướng quân hay ông lão bán rau cũng giống nhau thôi
Trần Quốc Đại mở to hai mắt ra, lần đầu tiên ông đứng dậy và nhìn đứa cháu của mình. Từ lúc mà cha thằng bé bỏ đi và không về nữa, thằng bé hoạt bát trở nên kì quái, nó nhạy cảm với mọi thứ, chính vì thế mọi chuyện chết chóc điều được ông điều khiển tránh xa thằng bé. Bởi vì ông biết trong tâm thức của thằng bé thì cha nó vẫn đang sống, chẳng qua là chưa về thôi. Vì vậy, phải giấu tuy nhiên có vẻ như đã không còn hiệu quả rồi, ông nhẹ giọng nói:
Con...con biết rồi à, ta...ta không thể cho con đi được, cho dù ta phải đánh gãy hai chân con hay cho dù ta biến con thành con rối không mục đích cũng được. Mất thêm con nữa, mẹ con ắt sẽ buồn lắm, cha con dặn đã dặn là...
Hãy cho Tuệ nhi đi đi, phụ thân
Một giọng nói nhẹ nhàng và ma mị như giọng của tiên nữ vang lên. Cả người của Quốc Tuệ có một trận run nhẹ, hắn sợ nhất là phải đối mặt với bà, không quay đầu lại QuốcTuệ lẩm bẩm:
Mẹ,...
Một bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên vai của Quốc Tuệ, Quốc Tuệ khẽ sau đâu lại. Sau lưng cậu là một người phụ nữ có tuổi khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy nhiên sắc đẹp của bà vẫn còn mặm mà, làn da trắng bệch giống y như làn da cảu Quốc Tuệ, đôi môi bà mỏng và khuôn mặt nhìn hiền từ như một càng hoa trắng.
Quốc Tuệ à, đã bao lâu con không qua thăm mẹ rồi hả?
Giọng bà vẫn cứ thế nhẹ nhàng và ma mị. Quốc Đại vuốt râu, ông có chút bất ngờ khi cô con dâu của mình lại xuất hiện ở đây, càng lạ hơn là nét u sầu của Thúy Diệp cũng chả còn nữa, thay vào đó là nụ cười nhẹ như bao người mẹ thương con khác.
Sáu tháng, con có chúc thọ người vào lễ Tất Niên
Quốc Tuệ, bị nụ cười của mẹ mình làm cho bất ngờ, cậu cẩn thận trả lời.
Sáu tháng, là sáu lần tuyển binh, là vừa xong một mùa lúa, là hai mùa xuân hạ, là gần 180 ngày, nó cũng dài lắm phải không? Quốc Tuệ, con trả lời cho ta Trần gia phủ có rộng không?
Thúy Diệp vuốt nhẹ mái tóc của đứa con trai mình, bà khẽ chạm nhẹ vào vành tai mềm mại, gầy yếu của Quốc Tuệ rồi chậm rãi nói.
Rộng, là phủ rộng nhất thành Thăng Long
Quốc Tuệ, bài bản trả lời
Tốt, nhưng mà nếu so với cả thành Thăng Long thì chưa là bao cả, nếu so với Hoàng Cung thì Trần gia phủ chỉ rộng hơn cung nghỉ chân của Hoàng thượng, so với toàn bộ Nước Việt quốc gia này thì càng không đáng nói tới...
Thúy Diệp nhẹ giọng lại càng nhẹ hơn, bà dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
Ấy thế mà, sáu tháng trời ta mới gặp được con, con đã ăn cơm chưa ta có khi còn chưa biết. Con có còn đứng đó chờ cha hay không, đôi khi ta còn không biết. Ta chỉ có thể vừa làm sổ sách cho Trần gia phủ vừa nghe người hầu kể cho ta nghe tình hình của con. Mà nếu hôm nay ta không chủ động tới đây thì không biết bao lâu ta mới gặp lại con. Vậy ta thử hỏi, khi con đi xa hơn nữa, tới biên cương hay thậm chí là thoát ly Nước Việt, thì bao lâu ta lại được thấy mặt con, bào giờ lại được vuốt lọn tóc con? Thử hỏi, như vậy làm mẹ có đáng nữa không?
Từng lời nói của Thúy Diệp như một mũi dùi giáng mạnh vào trí óc và trái tim bé nhỏ, ngây ngô của Quốc Tuệ.
Con...con...
Quốc Tuệ nhất thời bối rối, không biết đối đáp ra làm sao.
Nhưng ta sẽ cho con đi, bởi vì con biết không con giống cha con khi còn trẻ lắm. Cũng bỏ đi khắp nơi để tìm cái mục đích cho mình. Mẹ cũng yêu cha con vì điều đó, cho nên con hãy cứ đi đi. Và hy vọng khi con về chúng ta có thể gặp mặt nhiều hơn, còn con có thể rước về một cô công chúa nào đó.
Giọng của Thúy Diệp lại có chút bông đùa, trở lại làm cô công chúa Thúy Diệp ngây thơ và vui vẻ như ngày nào. Tất cả giống như là lúc ban đầu vậy, trái tim của Quốc Tuệ đập mạnh, hắn cảm thấy vui mừng.
Thật chứ mẹ, người cho con đi chứ, mẹ?
Quốc Tuệ nắm chặt tay của mẹ mình và vui vẻ nói. Đáp lại hắn cũng là một giọng nói đầy yêu thương.
Tất nhiên, con chưa ăn gì mà phải không ta đã dặn cho nhà bếp nấu canh khoai cho con rồi. Hãy xuống ăn một lần cho đã đời đi nào
Quốc Tuệ không nói gì thêm, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn nở một nụ cười thật sáng rồi bỏ đi.
Từ nãy tới giờ Quốc Đại chỉ đứng một bên mà nhìn không lên tiếng gì cả. Đợi khi mà dáng người của Quốc Tuệ đã đi xa rồi, ông mới đưa mắt qua nhìn Thúy Diệp, ông thấy bóng vai của Thúy Diệp rưng rưng.
Con đã chịu khổ nhiều rồi, khi nó đi rồi con sẽ không còn cơ hội để nhìn lưng nó nữa đâu
"Hức...hức...hức" Quốc Đại nghe thấy tiếng khóc nghẹn trong cổ họng của ai đó nghe như là tiếng rít của một chú chim nhỏ bị thương.
Bởi vì con khổ, con đã chịu khổ nhiều rồi. Cho nên con muốn nó hạnh phúc, con muốn nó vui. Bởi vì con là mẹ nó
Thúy Diệp nói trong nước mắt, sau khi nói tiếng khóc nức nở dần trở nên to hơn, to hơn và cuối cùng là vỡ ào ra với cảm xúc. Quốc Đại đứng nhìn, con dâu mình ngày càng khóc to hơn, ông chỉ đứng đó.
Ánh hoàng hôn lần nữa buông xuống, chiều vào phòng. Có một lão già đứng trầm ngâm và một thiếu phụ đang khóc nức nở, miệng còn đang kêu gào
"Quốc Tuệ, con. Quốc Việt, phu quân"
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.