Chương 10: Đối Chưởng


Lê Kiên là con của một thương gia giàu có trong thành Thăng Long, gia đình hắn từ nhỏ đã rất chiều chuộng hắn nhưng không vì vậy mà Lê Kiên trở nên hư hỏng, ngược lại hắn rất chăm chỉ và rất tốt bụng.

Hắn cũng chả có phản cảm gì với lũ con nhà thế gia, nhưng cho tới khi cha hắn gả muội muội của hắn cho một tên công tử ăn chơi, vô lại của nhà họ Lý, điều đó làm hắn vô cùng phẫn nộ, muội muội của hắn ngây thơ, tốt bụng như vậy, cái tên công tử ăn chơi kia có thể xứng đáng hay sao.

Thế là Lê Kiên quyết định bỏ đi, gia nhập vào quân đội, hy vọng trong ba năm tìm được chức tước để có thể quay về cứu rỗi hôn ước của muội muội hắn.

Đã được hai năm trôi qua, trong quân đội hắn cũng được đánh giá là rất có tiềm năng, chỉ cần thêm một năm nữa thôi là hắn có thể quay về kinh thành mà gạt bỏ hôn ước của nhà họ Lê.

Trong hai năm này hắn cũng đã đi ngang dọc Nam Bắc, sớm đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu loại người, trong đó tất nhiên không thể thiếu những kẻ ăn chơi đàng điếm, thậm chí có lần hắn còn làm hộ vệ cho một tên thiếu gia ở một thành trì khá lớn, hắn đã tận mắt thấy tên thiếu gia đó hủy hoại biết bao nhiêu đời con gái.

Từ đó, đối với đám đệ tử quý tộc hắn đã sớm chán ghét đến cùng cực, khi nghe tin sắp có thêm một tên Đại thiếu gia gia nhập vào quân đội, mà còn là vào quân đoàn Thiết Kỵ của mình,Lê Kiên cảm thấy có chút khinh thường.

Lê Kiên chả tin là tên thiếu gia kia có tài cán gì, đơn giản chỉ là muốn thể hiện mình khác biệt mà thôi.


Khi đã vào quân đội rồi thì dù có là Hoàng tử đi chăng nữa thì cũng phải tuân theo quân lệnh, không có việc được chiều chuộng nữa đâu, Đại thiếu gia đáng kính ạ


Lê Kiên cười nhạt, bên cạnh của hắn có vài người quân đội cùng vào sinh ra tử, tất nhiên với mấy người này cũng chả có mấy thiện cảm với đám quý tộc đệ tử, một người đi bên cạnh Lê Kiên thấy thế tiếp lời


Ta không hiểu vì sao Đại thiếu gia ngài lại muốn tham quân nhưng ta chỉ có thể nói, nếu không bản lĩnh thì khi gặp nguy hiểm chúng ta cũng chả thể cứu lại cho ngài một mạng đâu


Tên này không nói thì thôi, vừa nói đã nói ra lời cay nghiệt

Quốc Tuệ không trả lời, cũng chả có ý định để mấy lời đó trong lòng, hắn không có hứng thú với mấy người này, người kia thấy Quốc Tuệ trực tiếp bỏ ngoài tai cũng không có một chút giận dữ nào, hắn chỉ nhếch mép cười thầm nghĩ xem tên thiếu gia này có thể giả bộ bình tĩnh được tới bao lâu.


Này, theo ta nghĩ thì ngươi cũng không cần phải lo lắng cho cậu ta tới vậy đâu, sao không ngồi xuống mà kể cho nhau nghe vài câu chuyện đáng nhớ của các ngươi đi nào


Lang Dã cười hì hì, nhìn đám người Lê Kiên nói, hắn cũng không có câu nệ, chủ động nhích ra một chỗ ý bảo cho Lê Kiên ngồi bệt xuống đất, Lê Kiên cười nhếch mép, cái lũ đi theo để nịnh hót đám thiếu gia thật sự mới là lũ đáng ghét nhất nha.


Nghe nói ngươi đã cõng "thiếu gia" của chúng ta đến phải không, thật sự là kỳ lạ nhỉ, cái tấm lưng khỏe mạnh không biết đời này đã cõng qua cha mẹ chưa, vậy mà lại chấp nhận cõng một tên thiếu gia còn đang ngáy ngủ


Lúc mà Quốc Tuệ tới nơi, quả thật hắn cũng đang ngủ ngon lành, trên người vết thương cũng không có quá nặng nên cũng không được để ý tới chỉ cấp cho hắn cái lều to nhất rồi cho hắn ngủ đã đời mà thôi.


Ta không có mẹ cha...ta chỉ có một thúc thúc mà thôi


Lang Dã cười như nắng tỏa, hắn cũng không tỏ ra vẻ gì khó chịu hay tủi thân cả, có vẻ như ngày từ đầu hắn cũng chả có khái niệm buồn bã là gì. Lê Kiên nhíu mày, hắn có chút chột dạ, lúc vừa nói xong thì hắn đã thầm hối hận.

Cũng không nên lôi cả cha mẹ người ta vào một tranh cãi không đáng này, sau khi nghe Lang Dã nói hắn không có mẹ cha càng làm Lê Kiên thêm khó xử. Bất quá, con người Lê Kiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.


Hừ, ta khuyên ngươi, nên chăm chỉ mà phấn đấu, nâng cao thực lực bản thân để có thể sống sót ở chiến trường, đừng có đi theo nịnh hót mấy tên thiếu gia bất tài này nữa. Dù sao, người chết trên chiến trường mỗi ngày, không phải là ít


Lê Kiên nhíu mày, khoát tay áo nói rồi quay lưng bỏ đi, Lang Dã đứng dậy rồi nhanh nhảu như một cao báo tiếp cận Lê Kiên, một tay của Lang Dã cong thành trảo vồ về phía lồng ngực của Lê Kiên.


Đỡ của ta một trảo


Lê Kiên cũng không quay đầu lại mà đá ngược chân ra đằng sau, chân của hắn va chạm vào tay của Lang Dã, chân của Lê Kiên truyền tới một đợt chấn động nhẹ, Lê Kiên hơi bất ngờ nhưng cũng không phát hoảng mà dung lực tạo ra từ va chạm nới khoảng cách giữa cả hai ra.

Thấy một trảo của mình vô dụng Lang Dã cũng không nản chí mà dừng lại, hắn tiếp tục tung ra một trảo về phía lồng ngực của Lê Kiên, chỉ thấy Lê Kiên xuống tấn, nhắm nghiền hai mắt lại, đợi tới khi tay của Lang Dạ mang theo tiếng gió mới mở to đôi mắt ra.

Từ đằng xa Quốc Tuệ trợn tròn mắt, hắn biết thế công của Lang Dã đặc biệt rất hung mãnh, nhưng bây giờ chỉ thấy Lang Dã nằm dài trên mắt đất.


Nếu có một món binh khí tùy tiện ở đây, ta đã có thể kết liễu mạng sống của ngươi rồi


Lê Kiên nói, hắn nhìn vào khuôn mặt đang cười tươi tắn của Lang Dã mà nói, vừa rồi hắn đã sử dụng Thiên Quân cận chiến thức, dựa vào sơ hở ở gót chân của mọi người.

Lang Dã mỉm cười thú vị, khi nãy hắn chỉ thấy Lê Kiên đá nhẹ vào gót chân hắn, việc này vốn không gây quá nhiều sát thương, thậm chí bây giờ ngoài bị ngã ra thì Lang Dã cũng chả bị thương hay đau đớn gì cả, lúc mà Lê Kiên đá vào gót chân cũng là lúc hắn đẩy vào cổ theo hướng ngược lại, theo quán tính làm Lang Dã lộn một vòng rồi nằm thẳng cẳng.


Đây tuy chỉ là tiểu xảo, nhưng khi ra chiến trường ngươi sẽ thấy được sức mạnh của nó


Lê Kiên cười thân thiện, Lang Dã là một tên đáng bồi dưỡng, sau khi về hắn sẽ thưa lên cấp trên để đặc biệt trọng dụng, Lê Kiên cũng đã phần nào biết được sức mạnh cơ thể của Lang Dã, chỉ là hắn thiếu kinh nghiệm mà thôi.

Lang Dã bật dậy, tay hắn lại lần nữa cong thành trảo


Phá thức


Lang Dã than ảnh như quỷ mị, chân hắn bước ra những bước không đồng đều, không có trật tự, nhanh chóng hắn đã tiếp cận được Lê Kiên, dường như là cảm nhận được sự nguy hiểm từ đòn tấn công của Lang Dã, Lê Kiên nhăn mặt.


Xem ra ta phải đánh cho ngươi tỉnh ra, Thiên quân thức


Không rõ là khinh thường lực đạo từ đòn của Lang Dã hay là đã quá tự tin vào thực lực cá nhân của mình, Lê Kiên quyết định chương đối chưởng với Lang Dã, hai bên trực tiếp đánh vào ngực của nhau.

Một âm thanh trầm đục vang lên, quyền của Lê Kiên chạm vào ngực Lang Dã cùng lúc Lang Dã cũng đặt trảo của mình lên lồng ngực của Lê Kiên. Toàn trường im lặng chờ xem ai là người ngã xuống, Lang Dã sau hồi lâu đứng yên lùi lại mấy bước, trên ngực trần của hắn còn in một dấu tay, xung quanh lồng ngực cũng có vài chỗ sưng tím lên.

Một chiêu này, giống giết người hơn là đánh nhau, dù sao cả hai cũng không có ân oán gì chỉ đơn giản là so chiêu mà thôi.


Ngươi dùng mấy phần thực lực


Bỗng Lê Kiên thu lại quyề, mở miệng nói, người xung quanh ồ lên một tiếng, rõ ràng Lê Kiên không bị gì hết.


Bảy thành sức lực, mà có vẻ như ngươi mới dùng có năm thành thôi nhỉ, ta nói này, sau này không cần nương tay đâu, ta khó chết lắm


Lê Kiên cười, lúc này khi hắn quay đầu lại mọi người mới thấy, hộ giáp hắn đang đeo bị lún sâu vào trong, cũng đang in hình một trảo uy thế.


Một trảo này, ta từng thấy qua


Lê Kiên bỏ đi mấy bước thì quay đầu lại, nói một câu như thế rồi phun ra một ngụm máu tươi, rồi quỵ xuống đất, bất tỉnh. Trong ánh mắt mơ màng của mọi người Lang Dã quay lại đống lửa ngồi, vài người bạn của Lê Kiên thì cuống quít, lay lay bờ vai hắn, một người trong số đó dìu hắn đi về lều.

Quốc Tuệ trong lòng có tí dao động đây là lần đầu tiên hắn thấy cao thủ giao đấu, trong đầu không khỏi suy tính tới việc tìm một môn võ công thích hơp. Quốc Tuệ không nghĩ nữa, lắc đầu rồi tiếp tục nghe Lang Dã kể chuyện thôn Đoài của hắn, Quốc Tuệ nghe say sưa.

Cuộc sống ở đó khá tốt

Quốc Tuệ thầm nghĩ như vậy.

Về phần Lê Kiên, trong mơ màng hắn nhớ tới dấu trảo lún sâu vào gần cả gang tay ở tường thành của Thành Thiết Thạch mà hắn đã từng đi qua một lần.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.