Chương 11: Hành Quân


Địa điểm đầu tiên mà quân đội chọn để tiến tới chính là rừng U Minh,nơi đó là một khu rừng hoang sơ, vắng người chỉ có dã thú cùng đủ loại thảo mộc kỳ lạ sinh sôi nảy nở.

Chính vì cái điều kiện khắc nghiệt mà thiên nhiên đã ban tặng cho khu rừng này nên có kha khá người có niềm đam mê mạo hiểm chọn đây làm nơi du lịch, còn quân đội thì chọn nơi đây làm nơi để cho lính mới tôi luyện khả năng sinh tồn.

Dù sao so với một khu rừng hoang sơ có đầy dã thú thì chiến trường hung hiểm hơn gấp bội phần, lúc đó không phải chỉ đối phó với giáo mác gươm đao mà còn phải đối phó với lòng người hiểm ác.

Từ thành Thăng Long đi tới rừng U Minh mất 2 tháng quân hành, trong hai tháng quân hành đó sẽ là vừa di chuyển vừa tập luyện thể lực và kĩ năng chiến đấu cơ bản. Để cho đến khi có tới rừng U Minh sẽ không bị ngỡ ngàng, lại còn giảm thiểu số người tử vong lại nữa.

Với những kẻ không có thiên phú chiến đấu hoặc chưa từng học qua cách đối địch thì hai tháng này vô cùng quý giá, đủ để cho bọn hắn có thể học được vài thủ đoạn bảo mạng nơi rừng thiên nước độc.

Sáng hôm sau, quân đoàn Thiết Kỵ dọn dẹp lều trại, cuốn gói bắt đầu chuỗi ngày hành quân của mình, quân lính được phát lương khô và nước uống, chia ra từng nhóm nhỏ, thay nhau vận chuyển các vật dụng cần thiết.

Rồi cứ ba ngày một lần, các nhóm nhỏ sẽ tập trung với nhau tại hai nơi đã được chỉ định sẵn từ trước sau đó bắt đầu dựng trại, nghỉ ngơi hai ngày và tranh thủ thời gian đó luyện tập.

Cách làm này vừa giúp cho quân lính đỡ phải tốn công sức hay tốn quân phí để vận chuyển đồ vật lại vùa giúp cho các quân lính luyện được tính kỷ luật, nếu nhóm nào mà tới trễ thì tất nhiên sẽ bị phạt, phạt rất nặng là đằng khác.

Quân sau khi chia ra đóng ở hai nơi khác nhau sẽ tái hợp một lầ nửa ở điểm hẹn, điểm hẹn đó chính là U Minh thành, một thành ở gần với khu rừng U Minh.

Chia ra hai nhóm là đều có dụng ý, nhóm đầu tiên chính là nhóm có thiên phú chiến đấu cao và những người có thâm niên kỳ cựu trong quân đội, còn nhóm thứ hai không ai khác chính là những tên lính mới như Quốc Tuệ và được dẫn dắt bởi vài quân nhân có tài lãnh đạo và một số người có bối cảnh đặc thù.

Tất nhiên, Quốc Tuệ ở nhóm thứ hai, nhóm thứ hai này ngoài việc hành quân ra thì cũng chỉ cỏ vận chuyển lều trại mà thôi, luyện tập thì cũng chỉ là lý thuyết không hề có thực chiến, việc phân phối Quốc Tuệ vào đây âu cũng là điều đương nhiên, vừa để bảo vệ cho cái mạng nhỏ của hắn mà vừa không quá cực khổ.

Tuy nói là không có cực khổ, nhưng đó cỏn vẹn là của những người có vốn gia nhập quân đội đã lâu, còn với đám người như Quốc Tuệ thì chắc chắc cũng không có nhẹ nhàng gì.

Một ngày không biết phải đi bao nhiêu dặm đường, đi giữa trời nắng chang chang, tối lại ngủ bờ ngủ bụi, bị muỗi chích làm khó chịu chết đi được. Thức ăn thì chỉ có lương khô, đôi khi may mắn qua sông thì ai có bản lĩnh bắt cá thì có cá mà ăn, nhưng cũng chỉ được một hai buổi mà thôi.

Mặc dù nói bọn hắn chưa từng được chiều chuộng nhưng khổ cực như thế này thì họ cũng chưa trải qua lần nào cả.

Quân hành đã được một tuần, trong một tuầ này đã có hơn chục người đào ngũ, bỏ trốn khỏi quân đội. Với những người như vậy, đương nhiên cũng chẳng ai rãnh mà đi tìm kiếm bọn hắn quay về, tất nhiên lương thực và tiền bạc cấp cho nhà bọn hắn cũng chỉ kéo dài ba tháng rồi dừng.

Trong một tuần này cũng có vài người mệt tới độ chết ngất đi, những người như vậy ngược lại không có bỏ trốn mà vẫn ngoan cường đi tiếp, hay thậm chí có một người đã ép bản thân tới cực hạn tập luyện hơn người khác tới mấy lần, nên hắn bị mất nước rất trầm trọng suýt thì chết.

Quốc Tuệ cũng tính là một trong số những người chịu nhiều chật vật nhất, bản thân hắn vốn không khỏe mạnh hơn ai phải chịu thêm một đống cái thứ như thế này làm cho hắn đôi khi mệt mỏi đến mức muốn bỏ cuộc, nhưng não bộ của hắn sớm cũng gạt bỏ những ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Quốc Tuệ lưng dựa vào một gốc cây cổ thụ to, tán lá cây tuy to lớn nhưng không tài nào che được ánh nắng mặt trời gay gát đang điều độ chiếu xuống đất, giữa trời mặt trời chiếu nắng cháy rực cả đất, làm những vùng đất không được cây cối che chở trở nên nóng đến bỏng chân.

Quốc Tuệ lấy một phần lương khô ra, nhàn nhạt bỏ vào miệng mà nhai một cách bình thản, sau đó lại lấy gò nước của bản thân ra uống một ngụm, Quốc Tuệ chỉ dám uống một ngụm nhỏ mà thôi, lương khô và nước uống chỉ phát cố định một phần.

Ngươi có sử dụng hết rồi thì nhịn đợi đến ngày mai, hai ngày đầu tiên, Quốc Tuệ uống nước khá nhiều dẫn tới lúc tối cổ họng hắn khát khô, có lẽ nếu Quốc Tuệ mở miệng xin thêm thì sẽ có.

Nhưng hắn không làm vậy mà tự mình điều chỉnh lại lượng nước mình uống, Quốc Tuệ kể từ cái ngày nghe qua tiếng ve và lá xào xạc thì đặc biệt rất thích âm thanh này, cho nên mỗi khi có dịp nghỉ ngơi hắn lại kiếm một gốc cây to mà đợi gió.

Tiếc là không có tiếng ve, nhưng dù sao chỉ cần có tiếng lá xào xạc thôi cũng đủ cho bản thân Quốc Tuệ thỏa mãn rồi, đang nhắm mắt lim dim tận hưởng ba mươi phút nghỉ ngơi thì một giọng nói quen thuộc vang lên


Tuệ, Sơn lão đầu muốn gặp riêng ngươi, mau đến gặp Sơn lão đầu đi


Là Lang Dã, đáng lẽ ngày hành quân Lang Dã đã được tuyển vào đội tinh nhuệ rồi nhưng hắn lại từ chối mà chấp nhận vào đây, cả tuần nay tính ra Quốc Tuệ cũng chỉ quen biết và trò chuyện với Lang Dã mà thôi.

Còn Sơn lão đầu trong miêng Lang Dã là lão già tuyển quân sư phụ của Sửu Nhi, Sơn lão đầu lần này không biết vì lý do gì mà quyết định đích thân đi theo huấn luyện cho bọn lính mới này, Quốc Tuệ có phần nào hiểu được là do Sơn lão đầu ông ta muốn chú tâm đến Lang Dã.


Tìm ta sao, có việc gì mà phải tìm riêng ta cơ chứ?


Giọng nói Quốc Tuệ vẫn cứ không có cảm xúc như cũ, hắn mở đôi mắt ra, không ngoài ý muốn vẫn là khuôn mặt mỉm cười như nắng làm người ta chói mắt của Lang Dã


Không biết, ngươi đến gặp ông ta đi, ông đang ở gốc cây sồi già đằng hướng Bắc ấy, ta đi luyện tập tiếp đây, bọn người Hà Thanh lại lười biếng nữa rồi


Nói rồi Lang Dã cũng xoay người đi, Quốc Tuệ đứng dậy so với ngày đầu thì sức khỏe của hắn đã tốt hơn rất nhiều, tuy không mạnh mẽ hơn ai nhưng hắn vẫn có thể chạy mấy vòng mà không thở dốc, có lẽ đó là do chương trình luyện tập bữa giờ.

Nghe theo lời Lang Dã, Quốc Tuệ đi về phía Bắc, gần bìa rừng. Không ngoài dự đáon một lão già cao to đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, một tay cầm binh thư nghiền ngẫm một tay đang vuốt âu.

Bộ dạng của ông đầy phong cách cao nhân

Thầm nghĩ như vậy Quốc Tuệ tiến lại gần, cố sức không làm phiền ông rồi mới lễ phép thưa.


Sơn quân huấn, ngài tìm ta có việc sao?


Sơn lão đầu ngẩng mặt lên, nhìn thấy thần thái nghiêm túc của Quốc Tuệ mà mỉm cười, hắn hoài niệm lại mấy chuyện cũ rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Hắn nói


Đại thiếu gia, đã lâu lão nhân không gặp người

 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.