Chương 13: Dừng Chân


Cái tên Sơn lão đầu này, người đầu tiên gọi nó không ai khác chính là cha của Quốc Tuệ, Trần Quốc Việt, thuở ấy Sơn Đà là một người rất nghiêm khắc và có tiếng tăm trong quân đội với cách huấn luyện địa ngục của mình.

Khi Quốc Việt gia nhập quân đội và chịu sự huấn luyện của Sơn Đà bản thân Quốc Việt cũng đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng Quốc Việt vẫn là tên đệ tử ngoan cường và điên cuồng luyện tập nhất, từ lần đầu tiên gặp mặt đã gọi Sơn Đà là Sơn lão đầu với giọng điệu kiêu ngạo, chả có tí nể nang gì hết.

Dần dà cái tên Sơn lão đầu được truyền ra khắp quân đội, và từ đó Sơn Đà được mặc định gọi là Sơn lão đầu, điều này dù là già trẻ hay đang làm tới chức vụ gì đều thân ái gọi Sơn Đà là Sơn lão đầu.

Đó chắc hẳn là một kỉ niệm mà Sơn Đà mãi sẽ không quên, cậu nhóc cứng đầu năm nào giờ đã đi mất, nhưng con của hắn vẫn đang ở đây vẫn đang trưởng thành và vẫn cố chấp như hắn ngày nào.

Sơn Đà ngày đầu khi thấy Quốc Tuệ tham quân thì hết sức bất ngờ, ông cũng đồng tình là Đại thiếu gia nhà họ Trần nên sống cả đời trong nhung lụa, không cần phải đóng góp gì cho quốc gia hết bởi lẽ đóng góp của gai đình hắn đã quá đủ rồi, Sơn Đà cũng từng nghĩ tới việc Quốc Tuệ sẽ sợ khó khăn mà bỏ cuộc nhưng có vẻ chuyện đó sẽ không xảy ra.

Lần hắn đến muộn và cả mấy lần hắn xém tí nữa thì ngất xỉu vì đường hành quân gian khổ, cuối cùng hắn vãn ở lại đây và còn rất cố chấp nữa chứ.

Sơn Đà lắc đầu, sau khi chăm sóc và đảm bảo rằng Quốc Tuệ không bị chuyện gì hết mới bỏ đi, bên ngoài lều của Quốc Tuệ sớm đã có mấy người thấy Sơn Đà cõng hắn vào lều nên đã tụ tập lại xem khá đông.


Nhiều chuyện cái gì? Có tin ta tăng gấp đôi chương trình luyện tập lên hay không?


Sơn Đà hét to, phất tay giải tán cả đám người đi, trong đó có vài kẻ nghe tới việc tăng gấp đôi thì sợ tới run người, vội vàng bỏ chạy có người còn núp sau lưng người khác để trốn tránh, bộ dáng run run như thiếu nữ gặp lưu manh.

Một lát sau người ta cũng tản đi gần hết, tuy vẫn có vài người thắc mắc là tên Đại thiếu gia này đã bỏ đi đâu cả đêm, đến khi về lại được Sơn lão đầu cõng về với bộ dáng như chết rồi.

Ai cũng thắc mắc nhưng không ai dám đi hỏi cả, cả hai người kia không có ai mà họ có thể trêu chọc được, dù sao thì thân phận của cả hai cũng không phải là bình dân bọn họ.

Khi mà Quốc Tuệ tỉnh dậy, trời cũng đã gần tối rồi, thân thể hắn lúc này còn đau nhức hơn cả lúc đối đầu với bầy sói nữa, kì lạ là bản thân hắn thấy mình có chút cứng đầu hơn rồi, lúc trước với lũ sói chả phải là hắn mang theo tâm lý bỏ cuộc sao, vậy mà lần này lại tập luyện đến mức quên cả thời gian.

Có mấy lần, cơ thể hắn ép hắn phải ngừng lại nhưng chỉ được một thời gian hắn lại lao đầu vào tập đi tập lại Tam Quân Thức, tới khi cơ thể đả mỏi nhừ thì vừa lúc Sơn lão đầu lại tới.

Quốc Tuệ cảm thấy bả vai mỏi nhừ, khắp cơ thể kinh mạch căng ra như dây đàn, mệt mỏi không sao tả nổi, tuy nhiên đó chỉ là mệt mỏi về thể xác thôi, Quốc Tuệ không tin là mình sẽ chịu bỏ cuộc nhanh tới như vậy.

Đi ra khỏi lều ,Quốc Tuệ đi nhận phần lương khô chưa nhận lúc sáng, hắn để ý là mọi người nhìn mình bằng ánh mắt có chút kì lạ nhưng Quốc Tuệ cũng không để ý tới, trên đường đi Quốc Tuệ có gặp qua Lang Dã.

Lúc này tiếng tăm của Lang Dã đã sớm truyền xa truyền gần trong quân đội rồi, lúc này Lang Dã đang trên đường đi làm vài việc mà Sơn lão đầu giao phó, nói chuyện được với nhau vài câu thì Lang Dã cũng rời đi với vẻ vội vã.

Về lều của mình Quốc Tuệ ăn vội mấy miếng lương khô, giờ hắn mới nhận ra là mình đó cỡ nào phần lương khô còn dư ngày hôm qua cũng bị hắn ăn sạch, sau khi đứng tập đi tập lại vài lần Tam Quân thức, tới khi mồ hôi vã ra ướt áo thì Quốc Tuệ mới đi ngủ.

Thật tình hắn bây giờ cũng tạm hiểu là thứ gì cũng vậy, làm nhiều quá đôi khi cũng không tốt, có khi còn gây hại nũa. Với cơn đau nhức nhối truyền tới từ vai tới, Quốc Tuệ thầm nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm, thức dậy nhận lương thảo và luyện tập Tam Quân thức, sau đó hành quân tới trưa ăn uống rồi tiếp tục luyện tập thân thể, tiếp tục quân hành đến tối luyện tập ăn và ngủ.

Cứ thế lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày nọ không hề có ngày nghỉ, ba ngày sau lần đó Sơn Đà có gọi hắn tới để đưa cho chương trình luyện tập đặc biệt mà Sơn Đà đích thân soạn ra cho Quốc Tuệ. Quốc Tuệ rất vâng lời làm theo, nhanh chóng trôi qua vài tuần thân thể của Quốc Tuệ cũng dần khỏe mạnh hơn, lúc này hắn đã không còn mệt mỏi khi quân hành qua những chặng đường dài nữa.

Có những lần hành quân trong rừng gặp phải sự tấn công của dã thú, làm chết mấy người, lần đó làm cho đám lính mới sợ tới run người, không dám lơ là luyện tập nữa, lính mới cũng đã nghiêm túc lại, phần nào hiểu được một việc quan trọng.

Bọn họ không có đi chơi mà là đang đi lính, vài lần dã thú tấn công sau đó tất nhiên vẫn có người chết nhưng lại ít hơn rất nhiều, Quốc Tuệ sau đó cũng đã giết chết vài con dã thú lạc bầy, lúc này đã không chật vật như lúc đầu nữa, hắn chỉ dung trên dưới mười chiêu mà không có tí thương tích nào cả là đã giết đươc một con sói trưởng thành rồi.

Hai tháng cứ như thế nhanh chóng trôi qua, hai tháng này rốt cuộc Quốc Tuệ cũng đã lần đầu tiên nếm được mùi máu tanh, lần đó cả đám lính mới có nhiệm vụ là dùng những gì mà mình học được đột nhập và tấn công một trại sơn tặc, với mục tiệu là ít nhất phải giết được một nữa sơn tặc.

Quốc Tuệ chém chết hai người đàn ông trung niên cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại không có tí căn bản võ học nào cả, nhanh chóng Quốc Tuệ đã cắt đứt đầu một người và đâm thủng tim một người, ngoài ra hắn còn giết chết một nữ sơn tặc đang có ý định tấn công một người đồng chí của hắn.

Tối hôm đó cả cơ thể Quốc Tuệ bức rức khó chịu, nghĩ mãi về những người mà mình giết chết, ba mạng người cứ như thế đã chết đi, và bản thân hắn chính là người đã tiễn họ về cõi
Chết
hư vô. Nhưng vài ngày sau thì cũng thôi, hắn không còn nghĩ tới nữa.

Lúc này, Quốc Tuệ đang trên đường hành quân tới U Minh thành, một thành trì ở rất gần rừng U Minh, quân nhân sẽ cắm trại ở bên trong Quân Đường của U Minh thành, quân nhân sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi sau đó sẽ đi vào bắt đầu quá trình luyện tập sinh tử trong rừng U Minh.


Tuệ à, ngươi nghĩ xem tới thành rồi thì việc đầu tiên chúng ta sẽ làm gì?


Một thanh niên có làn da vàng nhợt nhạt và nụ cười bỉ ổi nói, hắn là Lưu Tích, một người bạn mà Quốc Tuệ quen được trong quá trình quân hành, nhà Lưu Tích rất nghèo, hắn tự thấy ở nhà ăn cơm không được no nên gia nhập quân đội để tìm bữa no.

Lưu Tích được Quốc Tuệ cứu mạng, giúp hắn thoát khỏi nanh vuốt của dã thú.


Ta nghĩ là nên đi tửu lâu mà ăn cho đã đời, trời ơi! Ăn những cái lương khô đó làm ta khó chịu gần chết đây nè


Người lên tiếng là Lang Dã, sau hai tháng cả bọn sớm đã thân thuộc với nhau, tự nhận là thân thiết như anh em ruột, cứ thế mười mấy người bọn họ đi đâu cũng đi chung, tất nhiên là lúc đầu Quốc Tuệ cảm thấy có chút miễn cưỡng nhưng về sau thì cũng đã vui vẻ và cảm thấy thích đám người này, hắn tự thấy chuyến đi lần này của mình không có sai lầm.


Cái tên Lang Dã nhà ngươi chỉ biết ăn, chúng ta nên đi thanh lâu nha, cho mấy cô nương xinh đẹp kia ôm ấp chúng ta, ta sẽ phát tiết ra hết bực bội hai tháng này nha


Lưu Tích cười gian, hắn nói có phần đúng, mấy tháng nay bọn họ ai nấy cả người căng thẳng muốn chết, không luyện tập thì chết, mà luyện tập thì mệt mỏi xung quanh chỉ toàn là lũ đàn ông thô tục chẳng có bàn tay dịu dàng của nữ nhân xen vào.


Ngươi, đi đi, ta không thích hợp với nơi đó, mà ngươi có tiền không đó hay để vào đó rồi bị cô nương chê nghèo nàn mà đuổi đi


Quốc Tuệ không nóng không lạnh nói, quả thật nơi đó không hợp với hắn, nhìn qua chỉ thấy Lưu Tích vỗ ngực cười chắc nịt, trong lúc mọi người đang nói thì từ xa một cổng thành to lớn hiện lên trong tầm mắt mỗi người.

Tới rồi, điểm dừng đầu tiên

U Minh Thành.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.