Chương 14: U Minh Thành
-
Kiếm Du
- Psychoclone
- 2814 chữ
- 2019-08-28 10:12:07
Thành U Minh là một thành thị khá nổi tiếng, lý do duy nhất là bởi lẽ nó giáp ranh với khu rừng ma quỷ U Minh, dân số ở đây không bao giờ có một con số cụ thể cả, có thể lúc nhiều nhất lên tới vài chục vạn chen chúc sống trong một thành thị chỉ rộng bằng một nữa thành Thăng Long, còn khi dân số ít nhất thì chỉ giao động khoảng vài vạn mà thôi.
Dân cư sống chủ yếu ở đây có hai loại người chính, một là thợ săn dã thú, hai là thương nhân mua lại đống dã thú được săn đó, hơn nữa đây cũng là nơi mà những người thích mạo hiểm hay tụ tập thành các đoàn nhỏ để đi khám phá, đôi khi họ còn mang về vai cây thuốc quý tận sâu trong rừng, những cây thuốc như vậy giá giao động lên tới mấy vạn lạng bạc, một con số kinh khủng.
Vì nơi đây là nơi mà quân đội chọn lựa để ma luyện cho đám lính mới trở thành những chiến binh sắt thép nên Quân Đường ở nơi đây đặc biệt lớn hơn các thành thị khác.
Nói về Quân Đường, đó là một nơi mà ở bất cứ tòa thành thị nào cũng có, chủ yếu là dùng để luyện tập cho tân sinh có ý định tham quân, những người tốt nghiệp ở đây ra rồi sẽ không đi mà làm những tên lính quèn như Quốc Tuệ nữa mà trực tiếp thành những đội trưởng hay tham mưu nhỏ.
Nhưng học viên trong đây hầu hết là đám con nhà giàu có tiền, sỡ dĩ Quốc Tuệ không chọn tham gia Quân Đường ở thành Thăng Long là vì hắn không muốn mình ở lại ngây ngốc thêm hai, ba năm nữa, mà muốn mình đi ra thế giới bên ngoài hơn.
Ngoài ra Quân Đường còn là nơi để cho những Đại đội nghỉ chân, với một nơi như U Minh, một địa điểm luyện tập hoàn hảo của quân đội thì Quân Đường nơi đây khá hoành tráng.
Đi vào thành, lúc này đám người bên hóm quân tinh nhuệ đã sớm tới đây hai ngày rồi, chỉ là do có vài việc phát sinh từ lúc tiêu diệt bọn sơn tặc cho nên nhóm lính mới mới tới tới chậm hơn một chút.
Đám người Lưu Tích thì thi nhau chỉ trỏ khắp nơi, bộ dạng cứ như lần đầu thấy dược một thành thị to lớn như vậy, cũng phải, bọn người Lưu Tích vốn là xuất phát từ sơn thôn, nên chưa có dịp nhìn qua Quốc Tuệ tử hỏi nếu đưa bọn họ vào dạo chơi một vòng trong thành Thăng Long thì họ có hay không mà ngây ngốc ngắm nhìn như cái ngày Quốc Tuệ nhìn ngắm lồng đèn.
Tuệ, ta thấy làm lính oai thật đó, ngươi xem những đứa nhỏ bên đường nhìn chúng ta với ánh mắt như thế nào? Là sùng bái đó...
Quốc Tuệ tuân theo ánh mắt của Lưu Tích, quả thật bên đường bọn nhóc con đang chen chúc nhau nhìn đoàn quân gần ngàn người của Quốc Tuệ đi qua, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sùng bái.
Ngươi xem kìa, dáng vẻ oai phong của cái vị đại ca, một ngày nào đó ta sẽ giống như bọn họ nha, sẽ trở thành một quân nhân giúp sức cho Đại Việt...’
Một đứa trẻ nói to lên, cả đám còn lại thì nhao nhao gật đầu, nhìn tình cảnh như vậy cả đám người Lưu Tích thì cười phá lên, song nhanh chóng họ cũng chạnh lòng lại ngay.
Bọn nhóc đâu có biết là làm lính cực khổ tới cỡ nào, mới hai tháng trời mà biết bao nhiêu người đã bỏ mạng, đến bây giờ bọn hắn mới tin là có cảnh nay sống mai chết không đoán trước được, lúc tấn công bọn sơn tặc đã có một người bạn bị giết chết trước mặt bọn hắn, rõ ràng người đó tối qua còn đang kể chuyện cười cho họ, vậy mà...
Gạt bỏ cảm xúc trong lòng Quốc Tuệ không giống như bọn người Lưu Tích ủy mị chìm trong nỗi buồn ,đối với hắn mà nói thì việc Tử Sinh xảy ra đã là đương nhiên, có sinh ra sẽ có chết đi, đó đã là lý lẽ của thiên địa.
Ta đói quá, ta muốn ăn thịt heo...ta muốn uống rượu, tối nay có ai cùng ta ăn nhậu một lần cho đã đời không
Lang Dã cười hì hì, đưa tay vỗ vỗ cái bụng, tên này quả thật bây giờ chả quan tâm xem ai sùng bái ai, ai đau buồn ai, hắn chỉ là muốn ăn mà thôi.
Ngươi điên hả Dã, à không! Ngươi điên sẵn rồi...Vậy, ngươi khùng hả Dã, chúng ta được nghỉ ngơi đó phải tận hưởng, thức ăn lúc nào mà chả có, quan trọng là phụ nữ, phụ nữ có ngực nở nang
Lưu Tích cười tà ác, đưa hai tay xoa xoa vào nhau hình tượng của hắn làm cho mọi người chú ý, người lớn thì nhíu mày nghi ngờ, còn bọn trẻ con thì tò mò bắt chước, nhìn xem đám bạn kế bên xoa tay vào nhau miệng nói
Ngực nở nang
.
Thấy cả một thế hệ đã bị Lưu Tích đầu độc, Quốc Tuệ chỉ là lắc đầu cười, hắn cũng chả để tâm đến cái tên dám nghĩ nhưng chưa dám làm này, đối với hắn ăn uống có vẻ là tốt hơn đàn bà, ít ra là vậy.
Ta đi, ta đang muốn ăn canh khoai
Lang Dã thấy chỉ có Quốc Tuệ đáp ứng hắn thì cũng không có bất ngờ, dù sao thì cũng chỉ hắn và Quốc Tuệ mới không có hứng thú ngủ với người đàn bà mà mình không có cảm giác gì hết.
Thế ta với ngươi đi, ta biết một chỗ bán canh khoai ngon lắm
Lang Dã cười vui tươi.
Ủa, ngươi từng đến đây rồi à
Lưu Tích bất ngờ hỏi to, cả đám cũng nhao nhao mà lắng tai lên nghe, chính Quốc Tuệ cũng muốn nghe.
Nhưng Lang Dã không trả lời mà chỉ cười trừ rồi bỏ qua, gặng hỏi không được thì cũng thôi, không ai thèm đếm xỉa gì nữa. Ngươi đã tới đây hay không thì liên quan gì tới việc ta đi phá thân đồng nam chứ.
Lưu Tích thầm nghĩ như vậy rồi cũng bỏ đi, dù sao thì nghĩ tới bữa tối làm cho Lưu Tích có hứng thú hơn.
Sau khi tới Quân Đường cả đám được chuyển tới kí túc xá của mình rồi được thả tự do hai ngày, cả đám vừa tới nơi là nằm lăn ra giường mà ngủ luôn, vui chơi gì thì để tối thức dậy rồi đi.
Cả đám hai tháng nay chưa nằm giường, sớm đã quên luôn cảm giác nằm giường là gì, vừa lăn lên giường cứ như là được nằm trên đùi mỹ nữ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Quốc Tuệ cũng không thèm thay ra quân phục thấm mồ hôi, nằm trên giường mà ngủ khò ra, hắn đã thật sự mệt lắm rồi, chỉ muốn thư giản một chút rồi tối đi ăn một bát canh khoai, uống một chén rượu nhạt mà thôi.
Nhanh chóng, cơ thể Quốc Tuệ tìm được chỗ dựa nhanh chóng chìm vào cơn ngủ, trước khi ngủ hắn còn bâng khuâng là hai ngày nghỉ có cần tập luyện Tam Quân thức cùng phương pháp luyện thể không nhỉ?
Cứ thế Quốc Tuệ ngủ và mơ, trong mơ hắn thấy mình, một thân một Chân Nhân Kiếm đánh tan mấy trăm quân địch, cắt tiết mấy ngàn con sói, trong mơ hắn mơ nhiều thứ, không biết là mơ gì chỉ thấy khóe miệng của hắn luôn vương một nụ cười.
Nụ cười mà chưa bao giờ hắn có được.
Nhẹ nhõm.
Mơ.
Tối hôm đó khi Quốc Tuệ đang ngủ say thì truyền từ bên ngoài tiếng đập cửa, tiếng đập cửa dồn dập kéo Quốc Tuệ tỉnh dậy từ cơn mơ, đi lính trong thời gian hai tháng này đã đủ làm Quốc Tuệ quen với việc giấc ngủ của mình bị cắt ngang vô số lần, cho nên bản thân Quốc Tuệ cũng không trách, với lại hắn thừa biết người tới là Lang Dã.
Qủa thật, khi mở cửa Lang Dã đã chờ sẵn bên ngoài, Lang Dã không mặc quân phục hay cởi trần như thường ngày nữa mà khoác lên mình một bộ áo bình dân, nụ cười của hắn vẫn rất tỏa sáng, đó chính là điểm đặc trưng nhất của Lang Dã, nụ cười không bao giờ tắt.
Tuệ, giờ này mà ngươi còn ngáy ngủ sao, mau đi tắm rửa đi rồi chúng ta đi thành U Minh dạo chơi
Quốc Tuệ gật đầu, bộ quân phục còn chưa thay ra đang bốc mùi nồng nặc, Quốc Tuệ không thể nào ra đường với bộ dạng này được.
Bọn Lưu Tích đâu?
Quốc Tuệ tiện miệng hỏi, nhưng không cần nói thì Quốc Tuệ cũng thừa biết câu trả lời rồi. Qủa nhiên, chỉ thấy Lang Dã vừa cười vừa nói
Đi thanh lâu rồi
Quốc Tuệ không hỏi nữa mà lui vào phòng, Quân Đường ở U Minh thành khá rộng rãi, dù rất số lượng lên tới mấy ngàn người nhưng mỗi người đều có cho mình một phòng nhỏ riêng, đủ để có thể một mình thoải mái mà không sợ bị làm phiền.
Điều này cũng đúng thôi, dù sao Đại Việt rất chú trọng về quân lực, chiến lực của quân đội Đại Việt mấy năm nay chưa từng thua kém ai bao giờ, điều đó phần nào cũng vì triều đình rất để tâm đến việc thỏa mãn quân lính, vì họ biết chỉ có làm vậy thì người lính mới có thể tận tâm phục vụ cho họ được.
Sau khi tắm rửa xong xuôi hết, Quốc Tuệ thuận tay lấy một bộ áo vải màu trắng thay vào, tuy nó không phải là bộ áo gấm làm bằng lụa mà Quốc Tuệ thường mặc lúc còn ở thành Thăng Long, đây chỉ là bộ áo vải rất thông thường mà Quốc Tuệ đổi được khi mà đoàn quân của hắn đi ngang một thôn nhỏ mà thôi.
Quốc Tuệ cùng Lang Dã đi du ngoạn vòng quanh thành U Minh, dù rằng nơi đây so về độ hoa lệ còn kém xa thành Thăng Long, về độ tấp nập thì thành Thăng Long vẫn hơn đây rất nhiều, tuy nhiên các hoạt động kinh doanh ở đây hoạt động cũng rất phong phú.
Thứ mà Quốc Tuệ thấy người ta bày bán nhiều nhất chính là da thú và các loại thảo dược hái được ở trong thành U Minh, người mua thì tập trung quanh các gian hàng nghe người bán trình bày về sự tích và tác dụng của chúng, người mua thì ít mà người hiếu kỳ xem thì nhiều, nhưng không vì vậy mà người bán mất đi nhiệt tình, vẫn rất hùng hổ mà giới thiệu đủ loại sự tích trên trời dưới đất.
Còn một điều mà Quốc Tuệ để ý nữa là, ở đây phổ biến nhất vẫn là gian hàng, các cửa tiệm thưa thớt đến đáng thương, phần là vì người bán chính là đang bán thành quả của các chuyến mạo hiểm của mình, còn về các cửa tiệm tuy ít nhưng tiệm nào cũng rất hoành tráng.
Nơi đây cũng nhộn nhịp qua chứ
Quốc Tuệ lách qua một đám người đông đúc, đi mấy bước bắt kịp Lang Dã rồi mới nói, Lang Dã từ nãy tới giờ cũng không có vẻ gì là kinh ngạc trước cảnh tượng đông đúc này, hắn khẽ nhường chỗ cho một bà lão đi qua, thật lâu sau mới nói.
Thành Cổ Loa còn đông đúc hơn, dù sao thì nó cũng từng là kinh đô cũ
Lang Dã thản nhiên nói, tỏ vẻ không để thành trì to lớn này vào mắt
Kinh đô cũ sao?
Từ trước tới nay, ở thành Thăng Long chưa có ai kể cho Quốc Tuệ nghe về những thứ giống vậy, hắn chỉ biết Thăng Long là kinh đô của Đại Việt thế thôi.
Đó là chuyện của ngàn năm trước, ta cũng không quá rõ ràng, nhưng để ta kể cho ngươi nghe
Sau đó hai người vừa đi vừa hàn huyên, Lang Dã kể lại từng sự kiện mà hắn biết, Quốc Tuệ nghe rất say mê, hắn không biết tại sao Lang Dã lại biết những chuyện này, tuy nhiên hắn lại rất tin lời Lang Dã nói, bởi từng sự kiện đều rất chi tiết, tới mức mà người ta chẳng thể tin nó là giả được.
Cổ Loa thành khi xưa còn gọi là Quỷ Long thành, nơi đây nổi danh khắp bốn phương là thành trì không thể xâm chiếm, giặc phương Bắc nhiều lần kéo quân sang xâm lược, tuy nhiên đều lấy bại lui mà trở về, mãi cũng nản nên lập kế cầu hòa.
Về sau không biết vì lý do gì mà quân phương Bắc đột nhiên kéo quân sang tấn công chỉ trong một đêm thành Cổ Loa bị xâm lược, không ai hiểu tại sao lực lượng phòng thủ của thành Cổ Loa đột nhiên không còn tác dụng.
Chỉ biết, vị vua của Cổ Loa thành sau đó thì biến mất, không có tung tích, còn đoạn lịch sử về sau là ngàn năm dài bị xâm chiếm, mãi tới khi một vị danh tướng tên Ngô Quyền đánh thắng trận lớn trên sông Bạch Đằng...
Nói chuyện được một lúc thì cả hai rốt cuộc đã tới được quán canh khoai mà Lang Dã biết, chỉ thấy đây là một quán ăn sập xệ không có nỗi một cái mái hiên, bàn ghế thì cũ nát ra, trên bàn ngoài một chiếc thúng to để đũa thì không có gì cả.
Người bán là một lão già chừng sáu mươi tuổi, tay đeo găng tay , đều đội một chiếc nón lá, khuôn mặt nghiêm khắc đáng sợ như muốn đuổi khách, quả đúng là đuổi khách vì ngoài hai người Quốc Tuệ ra thì chẳng có ai cả.
Quốc Tuệ phân vân một hồi, không biết đồ ăn ở đây có hợp vệ sinh không lỡ ăn vào mà ngộ độc chết thì quá oan uổng rồi.
Nhưng khi thấy Lang Dã chả để tâm mà tùy tiện ngồi vào một cái bàn thì Quốc Tuệ cũng làm theo.
Ăn gì?
Lão chủ quán dùng giọng điệu chán chường, đứng bên cạnh Quốc Tuệ nói như ra lệnh.
Ở đây lão có bán món gì?
Quốc Tuệ thuận miệng trả lời, hắn quên mất là mình không có ở trong tửu lâu
Canh khoai, mặn’
Lão già vẫn cứ thế, tận dụng cái giọng điệu dọa trẻ em nín khóc đó làm cho Quốc Tuệ có chút khẩn trương
Còn gì khác không?
Lang Dã cười thầm, tên này quả thật còn chưa quên cái phong thái Đại thiếu gia của hắn
Còn, canh khoai ngọt, canh khoai nhạt, canh khoai nhiều khoai, ít khoai...
Quốc Tuệ cũng không biết nói gì hơn đành gọi hai chén canh khoai một ngọt, một mặn ra. Lát sau, chưa đầy năm phút, lão chủ quán bưng ra hai tô canh khoai đặt mạnh lên bàn, làm nước canh văng tung tóe, lão chúc ngon miệng một cái rồi bỏ đi.
Quốc Tuệ cảm thấy có chút khó chịu nhưng cũng bỏ qua, dù sao thái độ cũng không ăn được, chỉ có thức ăn là ăn được thôi.
Nhìn mấy miếng khoai gọt vỏ thô sơ trôi trong bát nước canh đục ngầu, có chút nghi ngờ Quốc Tuệ thậm chí nghĩ rằng thức ăn còn ăn không được nữa thì hỏng rồi. Nhưng sau khi nhìn thấy Lang Dã bưng bát canh lên húp ngon lành, sau đó lại lấy một chiếc đủa ghim vào khoai mà ăn thì Quốc Tuệ cũng làm theo.
Nhanh chóng, giọt súp đậm đà bùi bùi đã truyền ra khắp cổ họng Quốc Tuệ làm hắn khoái chí mà húp một hơi hết sạch, sau đó Quốc Tuệ lấy chiếc đũa gắp vào một miếng khoai bỏ lên miệng, một bàn tay đập mạnh vào vai Quốc Tuệ làm rớt miếng khoai xuống đất.
Nhanh chóng một thằng nhóc, nhặt miếng khoai lên, tiện tay cầm luôn chén canh của Quốc Tuệ chạy đi, dần dần mất hút vào đám đông, để lại khuôn mặt Quốc Tuệ ngây ra, chiếc đũa hắn cầm còn đang ở trên không, bên kia Lang Dã ôm bụng cười phá lên.
Mình bị cướp giựt sao, còn cướp thức ăn nữa
Quốc Tuệ ngây người thầm nghĩ.
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.