Chương 19: Hiểm Cảnh


Khoảng vài canh giờ sau đám người QUốc Tuệ mới thật sự dám ngừng lại nghỉ ngơi, cứ thế chạy một mạch vào rừng mà không cần biết là đang đi đâu. Lê Kiên là người rất có kinh nghiệm, nháy mắt hắn nhìn ra là mình đã lạc mất rồi, tuy nhiên tình hình lúc đó khá hung hiểm.

Dù sao bảo vệ tính mạng của đám lính mới trước nanh báo thì quan trọng hơn, so với việc đó việc đi lạc không quá to tát. Lê Kiên dừng lại, chưa kịp thở dốc liền kiểm kê lại quân số xem có thiếu ai không. Lê Kiên dung ngón tay đếm cẩn thận từng người.


Quốc Tuệ đâu?


Sau khi đếm cẩm thận, Lê Kiên phát hiện ra là Quốc Tuệ còn chưa tới nơi, liền mở miệng ra hỏi, sắc mặt ai cũng bơ phờ mệt mỏi, có người trên thân thể còn có vài vết thương nặng nhẹ đủ cả, nên cũng không có tâm trí mà nghe tới câu hỏi Lê Kiên.


Ta hỏi Quốc Tuệ đâu?


Lê Kiên hét lớn, hắn có chút lo lắng dù sao thì tên kia cũng là Đại thiếu gia của Trần gia tộc, hắn mà chết thì sẽ mang tới không ít phiền phức.


Ta ở đây


Từ trong rừng sâu đi ra một bong người cao gầy.

Quốc Tuệ đang vác Kì Nam trên tay vừa đi vừa khó nhọc nói, trên tay hắn có một vết cắn sâu không ngừng rỉ ra từng giọt máu đỏ tươi, những giọt máu rơi trên đất đọng lại thành những vũng nước nhỏ. Kì Nam thì sắc mặt trắng bệch và đầy lo lắng yên vị trên vai Quốc Tuệ, không dám giãy dụa sợ mang lại thương tổn cho Quốc Tuệ.

Lang Dã thấy Quốc Tuệ không có việc gì thì thở ra một hơi, ngồi bệt xuống một gốc cây tựa đầu vào đó mà nhắm mắt nghỉ ngơi, Triệu Đà cũng thở phào ra một cái nhưng hắn nhanh chóng đưa mắt ra xung quanh cảnh giác mà quan sát.


Chết chín người, chúng ta chỉ còn có hai mươi ba người mà thôi


Giọng điệu của Triệu Đà có chút trầm trọng, quả thật chín người chết là một con số nhiều dù rằng việc chết quá nửa khi tập huấn trong U Minh cũng không phải là chưa từng xảy ra nhưng mà chết chín người ngay trong tuần đầu tiên thì cũng rất đáng tiếc, mỗi người đều là một người lính giỏi tương lai của Đại Việt.

Lê Kiên gật đầu, hắn nhanh chóng phân phối cho những người còn sức đi chăm sóc những kẻ bị thương, may mắn là bọn họ chỉ để lại túi ngủ, còn thức ăn và dược liệu vẫn còn vác trên người. Vì vậy vấn đề thức ăn và chết do mất máu hay mệt bây giờ chưa phải là vấn đề.

Cái vấn đề làm Lê Kiên nhức đầu chính là hắn không tài nào biết được mình đang ở đâu, lấy ra la bàn quan sát thì càng làm hắn thêm phiền não, bởi lẽ la bàn cứ xoay vòng vòng mà không dừng lại ở một điểm cố định, nếu may mắn thì có thể bọn hắn sẽ phải chết thêm nhiều người nữa mới thoát khỏi, còn nếu xui xẻo thì có ra được đây hay không cũng chẳng biết nữa.

Giấu những vấn đề mà mình gặp phải trong long, Lê Kiên động viên những tên lính non trẻ đang lo sợ kia là không có việc gì hết. Nếu bây giờ mà cho họ biết sự thật thì có khi họ sẽ sinh ra cảm giác tuyệt vọng, chi bằng để sau này hẳn nói, lúc bọn họ đã bình tĩnh lại thì dễ chấp nhận sự thật hơn.


Tuệ ca! Ngươi có sao không? Để ta băng bó vết thương cho huynh


Quốc Tuệ gật đầu một cái rồi đưa bàn tay của mình cho Kì Nam, Kì Nam lấy từ hai cái túi nhỏ đang đeo bên hông ra một chiếc bình nhỏ cùng với một cuộn băng trắng. Kì Nam mở nắp chiếc bình ra, vừa mở đã nghe thấy một hương thơm nhẹ thoát ra ngoài.

Kì Nam đổ lên vết thương của Quốc Tuệ vài giọt nước thuốc màu cam, nhanh chóng những giọt nước thuốc theo vết thương của Quốc Tuệ mà rút vào trong. Một cảm giác đau rát truyền ra khắp cánh tay của Quốc Tuệ.

Quốc Tuệ chỉ là
A
một tiếng nhỏ theo phản xạ lập tức làm cho Kì Nam hoảng loạn, Kì Nam hết sức lung túng không biết phải làm gì


Tuệ ca, có đau hay không, ta xin lỗi Tuệ ca, ta không biết là đau tới như vậy. Hức…cũng vì ta mà huynh mới bị thương như vầy


Thấy thái độ của Kì Nam, một chút chê trách Quốc Tuệ cũng không có, hắn vội lắc đầu


Ta không sao, ngươi mau làm tiếp đi, ta thấy vết thương ổn hơn rất nhiều rồi


Lời của Quốc Tuệ chính là thật lòng, thứ nước thuốc này khi vừa thấm vào thì gây đau nhưng nhanh chóng Quốc Tuệ đã cảm nhận được cảm giác đau nhói lúc trước tan dần, Kì Nam gật đầu thật mạnh, lấy bong băng ra quấn vào tay Quốc Tuệ, Kì Nam làm rất khéo, cứ như là đã được luyện tập từ trước rất nhiều rồi.

Có thể Kì Nam là con nhà y sư nên mới rành rọt như vậy, chả trách, Kì Nam lại yếu đuối tới như vậy.

Quốc Tuệ giương mắt ra nhìn tình hình, quả thật tâm trạng của từng người đã rối tới cực điểm, chẳng có nhiều hi vọng nữa, mấy tên học sinh của Quân Đường thì càng khoa trương hơn, nước mắt cũng đã chảy ra rồi, đối với bọn họ mà nói thì vừa rồi đúng là địa ngục trần gian.

………………

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, cứ ngỡ rằng sau khi bị báo tấn công thì đó đã là nguy hiểm lắm rồi, nhưng lúc này cả đám mới đương đầu với một vấn đề, một vấn đề hết sức nguy hiểm.

Đói và khát

Kì lạ, ai cũng tưởng sẽ săn vài con thú để được ăn uống no nê bù lại sức khỏe, nhưng ba ngày nay một con thỏ cũng không thấy nói chi là những con vật lớn hơn, thịt con hươu cũng đã bị hơn hai mươi miệng ăn chén hết sạch, lương khô cũng đã gần như là cạn kiệt, chỉ đủ để cho bọn họ cả đám người dùng trong một tuần nữa thôi.

Đó là nếu bọn họ dùng cực kì cần kiệm, một ngày chỉ ăn một phần cầm bụng, sau đó, một tuần sau khi hết lương thực thì bọn hắn sẽ chết dần chết mòn. Ngày thứ hai sau khi bị lạc Lê Kiên cũng đã công bố tình trạng của mọi người.

Cả đám đang bị lạc, trong một nơi mà la bàn không thể hoạt động, khu rừng mà Lê Kiên sớm đã đi qua đi lại gần mười lần bỗng dưng đổi khác, khu vực này cũng không có tiêu ký để lại, chứng tỏ nơi đây chưa từng có ai đi qua.

Triệu Đà lấy làm lạ mà nói, dù là bị rượt đuổi nhưng có thể khiến cho những người lão luyện như hắn bị lạc là không thể, không có thú vật sống quanh đây cũng là một điều đáng để ý tới. Lòng người hoang mang tới cực độ, những người tâm lý kém, ai nấy đều sợ hãi khóc than.

Có vài kẻ không tin sự thật, bỏ chạy vào rừng mong tìm đường thoát, tất nhiên họ cũng chẳng bao giờ trở về. Lê Kiên rất cẩn thận, di chuyển rất chậm và hầu như mọi nhỗ đi qua hắn đều để lại tiêu ký làm dấu, cứ đi và đi mãi, tiêu ký càng ngày càng nhiều thêm, nhưng chưa bao giờ gặp lại được cái tiêu ký cũ cả.

Đi thì không biết đang đi đâu, ở một chỗ thì trước sau cũng chết. So với việc mò mẫm hy vọng trong tuyệt vọng thì việc ở lì mà chết dần chết mòn thật sự không đáng. Cho nên cứ đi, cứ đi mãi dù rằng không biết là đang đi đâu.


Dừng lại, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây hôm nay


Dừng lại ở một mảng rừng trống trải, rốt cuộc Lê Kiên cũng ra lệnh cho cả đoàn nghỉ ngơi sau cả ngày đi bộ đầy mệt mỏi này, tất cả như trút được gánh nặng trong long, mở hồ lô ra nhấp một ngụm nước nhỏ rồi kiếp một nơi thuận tiện mà ngã lưng ra nằm ngủ.

Mặc kệ chả có gối chăn gì nhưng nhanh chóng đã có vài người say sưa chìm vào giấc ngủ, Lê Kiên cũng không có thư thả như mấy người lính mới, hắn phải ngồi nghĩ cách cho ngày mai.


Thức ăn còn lại đủ dùng trong bao lâu, còn nước nữa


Lê Kiên sau khi nhóm lên một đống lửa lớn liền lập tức triệu tập đám người Lang Dã lại mà hỏi, Lang Dã vinh dự là người được giao trọng trách kiểm soát lương thực, mấy ngày nany hắn đều nhịn đói để nhường được phần nào hay phần đấy, lúc này chỉ dám xé nhỏ một miếng lương khô mà bỏ vào miệng.


Nước thì năm ngày, nếu tiết kiệm. Còn thức ăn thì ba ngày, chúng ta có thể nhịn đói mấy ngày, không quá một tuần nếu không tìm được lối ra. Chúng ta chết chắc


Giọng Lang Dã chắc nịt, hắn lấy gậy buồn tay đẩy vài miếng vũi khô đang cháy, cổ họng hắn cũng rất khát nhưng mà may mắn là lúc bị báo tấn công là khi họ vừa lấy nước từ một con suối, tuy nhiều nhưng không phải là đủ, năng lực chịu đựng của Lang Dã rất tốt, cho nên hắn cũng có ý định bỏ phần uống của mình đi một chút.

Về phần Quốc Tuệ, đều đặn ngày nào khẩu phần của hắn vẫn không giảm, chỉ là hắn nhận để cho Kì Nam ăn mà thôi, phần mình chỉ ăn một chút, dù sao hắn tin nếu không được chăm sóc cẩn thận thì Kì Nam sẽ chết, cơ thể của Kì Nam yếu tới bất bình thường, chả hiểu sao Kì Nam lại đủ điều kiện tham quân.


Tuệ ca, ngươi ăn một miếng đi, mọi người cũng ăn một miếng đi


Đột nhiên Kì Nam đứng dậy, nở một nụ cười rất tươi khác hẳn với vẻ xấu hổ hằng ngày, chỉ thấy Kì Nam lấy trong túi ra mấy phần lương khô chia đều cho mọi người, kể cả Lang Dã cũng có phần.


Đây là Tuệ đại ca mấy ngày nay cho đệ, đệ ăn rất ít cho nên muốn lấy ra cho mọi người cùng ăn


Giọng thiện lương và yếu đuối của Kì Nam vang vào trong lỗ tai mọi người nghe như mâ thanh của tiên nữa, mọi người nhanh chóng cầm lấy phần lương khô rồi cảm ơn ríu rít, ai nấy như hổ đói ăn sạch hết phần lương khô mà Kì Nam đưa cho.

Lang Dã nhận được phần lương khô thì toan bỏ vào túi để dành, nhưng bắt gặp ánh mắt của Kì Nam đang chờ mình ăn, Lang Dã lại thôi, bỏ vào miệng nhai một miếng lương khô, lúc này mới thấy Kì Nam có chút vui vẻ.


Nam đệ, nếu đệ cứ thiện lương vậy thì chắc chắn sẽ nhận phần thiệt thòi ấy


Lê Kiên thấy hành động của Kì Nam thì chỉ lắc đầu mà lên tiếng khuyên bảo, Kì Nam không lấy việc này làm lạ chỉ nở nụ cười ngại ngùng.


Đâu có, mọi người đối xử với đệ rất tốt, nhờ mọi người mà đệ sống tới giờ, có dịp ắt đệ phải giúp đỡ lại mọi người rồi


Bộ dạng ái ngại của Kì Nam làm cho cả bọn phì cười, không khí mệt mỏi nhanh chóng tan biến đi, ăn xong ai cũng thấy tâm hồn nhẹ đi phần nào, nhắm mắt mà ngủ. Quốc Tuệ dựa lưng vào thân cây, cắn một miếng lương khô hơi mặn, nhắm mắt lại mà suy nghĩ tới sự thiện lương của Kì Nam, nếu là người khác thì chắc đã giấu số lương khô dư ra rồi, rồi còn cả lúc mà Kì Nam giãy khỏi tay hắn để cứu một người đã chết chứ.

Quốc Tuệ nhắm mắt lại, suy nghĩ về những việc nhẹ nhàng nhưu độ thiên lương của Kì Nam cộng thêm một ngày dài mệt mỏi làm hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ nhanh và yên bình nhất cả mấy ngày nay.

Một cơn gió thổi qua mặt Quốc Tuệ, cơn gió luồn qua mi Quốc Tuệ, tiếng lá xào xạc làm cho Quốc Tuệ tỉnh dậy.

Lửa đã sớm tắt, hiển nhiên đám người Lang Dã cũng đã đi ngủ, đúng như hắn dự đoán, mỗi người tự tìm cho mình một góc rồi gói hành trang lên đầu mà ngủ, bộ dáng rất thoải mía, tên Lang Dã thậm chí còn chảy nước bọt ướt cả hành trang.

Kì Nam ngủ chưa nhỉ, không biết là gối đầu vào thứ gì? Có đau hay không, Quốc Tuệ quét mắt khắp nơi vẫn không thấy Kì Nam đâu, tưởng mình chưa tìm kỹ, Quốc Tuệ quét đi quét lại mấy lần, quả thật không thấy Kì Nam đâu cả, hành trang của Kì Nam mình vẫn đặt ở dưới đầu hắn.

Rốt cuộc hắn cũng đã thấy, một bong người đang rón rén lại gần Quốc Tuệ, không ai khác chính là Kì Nam, Quốc Tuệ nheo mắt lại giả ngủ, Kì Nam đứng nhìn chằm chằm Quốc Tuệ, rồi đột nhiên giọng điệu u thương vang lên.


Xin lỗi


Kì Nam áp sát mặt mình vào mặt Quốc Tuệ, nhìn chăm chú vào đôi môi hắn, dừng hồi lâu rồi đứng dậy bỏ đi, đợi khi Kì Nam đi được mười mấy giây, đôi mắt Quốc Tuệ mới mở ra.

Vừa rồi là hắn làm gì? Không phải tên này thích đàn ông chứ, quan trọng hơn hắn bỏ đi đâu.

Nhìn theo bong lưng rón rén của Kì Nam, Quốc Tuệ quyết định.

Theo dõi.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.