Chương 20: Chỉ Có Một Trái Tim


Quốc Tuệ lúc này rất giống với một tên trộm, lén lút theo sau người khác. Với bước chân nhẹ nhàng như của loài mèo, Quốc Tuệ đi theo sau Kì Nam mà không hề gây ra một tiếng động. Tất nhiên bản thân Kì Nam cũng không hề phát giác ra được.

Càng theo dõi Kì Nam thì Quốc Tuệ càng bất ngờ, tình cờ Quốc Tuệ thấy lại các tiêu ký mà Lê Kiên đã cẩn thận đặt trên đoạn đường đi. Kì Nam không có chút khó khăn nào, không hề dừng lại để quan sát hay phân vân mà nhanh chóng đi một mạch, rẽ trái phải vài lần cứ như là nắm được đoạn đường này trong lòng bàn tay.

Lúc này, Quốc Tuệ mới giật mình phát hiện ra là, quãng đường mà cả đoàn tốn cả mấy ngày để đi, thật ra không quá xa chỉ đơn thuần là vài dặm đường mà thôi, điều đó có nghĩa là bọn họ đã đi lòng vòng cả mấy ngày nay và ngay cả việc phát hiện ra mình chỉ đang quanh quẩn một nơi cũng không làm được.

Theo sau cảm giác bất ngờ, chính là cảm giác nghi ngờ, Quốc Tuệ thật sự không hề có ý định nghi ngờ ai cả, nhất là Kì Nam. Một con người yếu đuối, thiện lương tới như vậy làm gì có đầu óc mà đi lừa dối người khác chứ, càng không muốn nói là kéo cả một đoàn người hơn hai mươi mấy mạng vào hiểm cảnh.

Cố phủ định, cũng như cố đưa ra lý do để bào chữa cho Kì Nam nhưng mà tất cả đều bị phần lý trí sáng suốt còn lại của Quốc Tuệ thổi bay đi mất. Việc bọn hắn bị lạc, thậm chí là việc bọn hắn bị báo tấn công chin phần mười là có sự nhúng tay của Kì Nam.

Chắc chắn là có sự liên can của Kì Nam, dù ít hay nhiều. Chỉ là Quốc Tuệ không tài nào tưởng tượng ra được lý do mà Kì Nam lại làm vậy mà thôi, vì cái gì mà người này lại dốc sức hãm hại bọn hắn?

Đi quanh quẩn một hồi, rốt cuộc Kì Nam cũng dừng chân ở một dãy đất trống, dãy đất trống này phía trên mặt đất còn vương lại một tí máu khô, xác người bị xé xác lộ ra ruột gan cùng với cả xác thú vật nằm rải rác khắp nơi.

Kì Nam đưa tay lên che miệng, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, mùi xác thối bốc lên làm cho con người ta buồn nôn. Quốc Tuệ che mũi tiếp tục quan sát, chỉ thấy Kì Nam lại gần một cái xác đang thối rữa, lấy từ trong ngực cái xác ra một cái lệnh bài thân phận, rồi tiếp tục đi lại từng cái xác đều lấy ra một cái lệnh bài thân phận.

Chỗ này, không nơi nào khác, chính là chỗ mà đoàn người Quốc Tuệ bị báo hoang phục kích, nhìn hành động của Kì Nam, Quốc Tuệ có chút không hiểu, nhưng khi nghĩ tới tấm lệnh bài thân phận mang tên Kì Nam mà Kì Nam đang giữ thì sóng lưng của Quốc Tuệ lạnh lên.

Thân phận giả?

Đây là gián điệp sao? Hay là phản tặc, dù là gì đi chăng nữa thì Quốc Tuệ cũng đã hiểu, cái tên Kì Nam thiện lương thường ngày, hẳn là giả rồi.

Kì Nam lấy từ trong túi ra một bọc giấy màu trắng, mở gói giấy ra Kì Nam đổ thứ bột màu xanh lá lên mấy cái xác.
Xèo, Xèo
như tiếng thịt nướng, mấy cái xác nhanh chóng tan ra thành nước màu đen,bảy tám cái xác rất nhanh đã bị Kì Nam phân hủy xong.

Quốc Tuệ càng ngày càng căm giận, không chỉ giận vì mình đã bảo vệ lầm người, mà còn giận bản thân mình có mắt như không, để cho một tên tàn độc tới mức hủy xác người ta như vậy ở chung. Đụng vào xác chết chính là tối kỵ.


Tế


Kì Nam vung tay ra một cái, từ những vũng nước màu đen ấy bay lên một luồng khí màu xanh nhạt, Kì Nam lấy một cái lồng đèn nhỏ mang bên hông ra, lại gần những đám khí xanh đang bay, mở ra nắp lồng đèn, luồng khí màu xanh đó như có mệnh lệnh bay vào trong lồng đèn.

Một ngọn lửa xanh phụt lên, sau khi Kì Nam đóng nắp lồng đèn lại. Sau hi cười thỏa mãn xong xuôi Kì Nam lấy trong ngực áo ra một cái bản đồ bằng da, ánh mắt Quốc Tuệ đang nấp sau bụi cây sáng lên, mấu chốt chính là ở cái bản đồ này, có nó là có hy vọng đưa cả đoàn đi ra khỏi đây.

Quốc Tuệ đang phân vân không biết có nên giết chết Kì Nam để đoạt lại tấm bản đồ hay không thì, cơ thể Kì Nam đang đứng thẳng bị một bóng đen xô ngã xuống đất, bóng đen nhanh tới mức mà Quốc Tuệ không tài nào có thể nhìn thấy được nó xuất hiện ở đâu, và từ phía nào.

Cái bóng đó chính là một con sói không quá to lớn nhưng lại có làn da màu xanh lá nhạt, nhìn như u linh quỷ mị từ địa ngục. Đôi mắt sát phạt còn hơn cả cọp hổ, cái móng vuốt của nó không dài nhưng lại nhọn hoắt, lúc xô ngã Kì Nam nó đã kịp để lại một vết thương dài trên ngực Kì Nam.

U Minh Lang, đó là cái tên mà người ta đặt cho hung thần của rừng sâu. Nguyên nhân gây ra cái chết cho hơn phân nữa người có ý định đột nhập vào rừng sâu. Quốc Tuệ cũng đã biết rõ hơn, Sát Lang ngày đó không phải là bị thương dưới hai trăm con sói thường, mà là U Minh Lang. Loài sói này không ăn thịt thú rừng, chỉ đặc biệt ăn thịt người.

Nhưng chỉ ăn phần nội tạng và não bộ, còn lại không có hứng thú với nơi khác. U Minh Lang thường độc lập săn mồi, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi máu thì cho dù là ở xa mấy dặm U Minh Lang cũng sẽ nhanh chóng tụ hợp lại thành bầy. Bọn chúng không phải là loài ham ăn, mà là loài hiếu sát, lấy săn mồi làm niềm vui.





Con sói sau khi xô ngã được Kì Nam thì lập tức ngẩng đầu lên rống một cái, rõ ràng là đang gọi bầy, nơi Quốc Tuệ núp là một bụi cây rất kín đáo, nếu nhìn bằng mắt thường không tài nào phát hiện, nhưng chưa chắc là cả bầy sói không tìm ra hắn.

Quốc Tuệ cảm thấy lo lắng, tuy nhiên lại có phần nghi ngờ, chính Kì Nam cũng tỏ ra vẻ không phục và nghi ngờ trong đáy mắt. U Minh Lang sao có thể xuất hiện tại đây, chẳng phải chỉ ở nơi sâu nhất trong U Minh Lang mới là địa bàn săn mồi của nó thôi sao, điều gì có thể khiến cho nó đi ra phía bìa rừng thế này.

Con sói lông xanh sau khi ngẩng đầu hú một cái, thì nhe bộ răng trắng dã cắn phập vào cổ Kì Nam, tuy nhiên chưa đợi nó chạm tới cổ của Kì Nam thì một nắm bột màu vàng được ném vào mặt nó. Nắm bột nắm trong Kì Nam không biết từ lúc nào xuất hiện mà ném vào mặt con sói.

Con sói đau đớn lui ra, chiếc lồng đèn rơi ra đất được Kì Nam cầm trên tay, Kì Nam mở mắt lồng đèn ra, một ngọn lửa nhỏ màu xanh nhạt từ trong lồng đèn chui ra, như là đã định sẵn nó bay lại chỗ con sói. Nhận ra nguy hiểm từ ngọn lửa đó, con sói quay đầu lại bỏ chạy.

Tuy tốc độ của nó nhanh nhưng mà tốc độ của ngọn lửa còn nhanh hơn nữa. Khi ngọn lửa màu xanh chạm vào nắm bột màu vàng thì phát ra một tiếng nổ nhỏ, tạo ra một màn khói mù mịt. Quốc Tuệ núp trong bụi bất ngờ tới há hốc mồm ra.

Ngọn lửa trong lồng đèn tuy rằng đã yếu đi sau khi tấn công con sói, nhưng mà ngọn lửa vẫn còn đang cháy rất mãnh liệt, cảm giác âm u từ nó truyền ra làm cho Quốc Tuệ cảm thấy có chút sợ. Đây là thần thông gì? Con người có thể làm được hay sao? Chẳng lẽ đây chính là cùng một loại với bộ pháp làm cho Mạc Vô Vi đi trên không trung sao?

Quốc Tuệ hiểu được, sau hai tháng rốt cuộc Quốc Tuệ cũng hiểu được. Thần thong đi trên không khí mà Mạc Vô Vi thể hiện ra, không phải là việc mà con người có thể làm được. Câu hỏi đã chôn sâu ở trong lòng Quốc Tuệ kể từ khi mà hắn tham quân.

Giới hạn của con người tới đâu?

Sương khói tan đi, con sói sớm đã bị nổ tới tan xác, chỉ có vài phần còn sót lại mà thôi. Vẻ hoảng sợ từ ánh mắt của Kì Nam vẫn chưa kịp tan đi thì lại lần nữa tăng lên. Vết thương trên ngực của Kì Nam tuy không sâu, nhưng mà đối với Kì Nam thì đã đau đớn tới nhăn mặt rồi, vết thương hành hạ làm cho Kì Nam khổ không ít, nhưng bầy sói tám con trước mặt thì còn khổ hơn.

Tám con sói có bộ lông xanh lá nhạt y như bộ lông của con sói vừa bị nổ chết. Tất nhiên ,chúng đều là U Minh Lang, thậm chí những con này còn có phần to hơn nữa. Bàn tay của Kì Nam run run, nắm bột vàng trên tay quăng về phía con sói, nhưng mà bàn tay run của Kì Nam còn cầm không nỗi bọc giấy.

Bọc giấy trắng rơi xuống đất, đống bột vàng rơi vãi xuống đất và còn dính trên quần áo của Kì Nam một ít, Kì Nam khom lưng xuống trong vô vọng hốt lấy đống bột vàng, tuy nhiên tám con sói đồng lượt tấn công làm cho Kì Nam khóc không ra nước mắt.

Lòm khòm bò dậy Kì Nam như là được may mắn phù hộ thoát khỏi đợt tấn công đầu tiên, lúc này nước mắt đã chảy khắp khuôn mặt Kì Nam, Kì Nam ngồi bệt ra đất, tuy né được nhưng cô đã ngã ra đất, chỉ ngồi lên nhìn bầy sói hung ác rồi òa khóc. Từng giọt lệ rơi trên khuôn mặt không tì vết của Kì Nam.

Quốc Tuệ chạnh lòng, tuy nhiên Quốc Tuệ không tính ra tay. Hắn phát hiện ra là bầy sói không phát hiện ra mình, chỉ cần đợi cho bầy sói giết và ăn thịt Kì Nam và tản đi thì Quốc Tuệ có thể dễ dàng lấy được tấm bản đồ. Tuy nghe qua có độc ác, nhưng hắn học được là hy sinh một mạng để cứu nhiều mạng là cần thiết. Huống hồ là mạng sống của một tên đã đưa tất cả vào hiểm cảnh.

Quốc Tuệ nhắm mắt lại, đầu nghiêng đi như cố phủ nhận sự thật. Kì Nam rất thiện lương, rất tốt, Kì Nam yếu đuối và sẵn sang hy sinh tánh mạng của mình vì một người lạ. Kì Nam rất…rất…rất…

Đột nhiên trong đầu Quốc Tuệ như tua ngược lại từng câu thoại của Kì Nam, hầu hết chúng đều là cảm ơn hoặc xin lỗi, chưa từng có yêu cầu, một con người như vậy, sao có thể là người xấu được, sao người như vậy có thể chết ở đây được.

Tự nhủ là tất cả chỉ là giả, Quốc Tuệ quyết tâm bỏ mặt Kì Nam.


Mẹ ơi, con sợ quá. Con nhớ mẹ…mẹ ơi ! Con sợ…Tuệ huynh…ta…ta


Quốc Tuệ cắn chặt đầu lưỡi, muốn đau đớn làm cho mình tỉnh táo.


Chết tiệt! Chết tiệt!


Quốc Tuệ lầm bầm hai tiếng.

Trong khu rừng vắng, tiếng kêu nhớ mẹ ngày càng nhỏ dần, sau đó là im bặt đi. Chỉ còn tiếng gió xào xạc với lá, hòa vào đó là âm thanh rầm rừ của bầy sói. Cứ như là một bài ca kì lạ của đêm khuya, của rừng U Minh.

Nè,…. Tại sao chúng ta lại sống?


Một giọng nói nhỏ nhẹ buồn bã vang lên giữa trưa hè, trong trời nắng cháy da chẳng có ai trả lời lại câu hỏi cả, chỉ có tiếng gió xào xạc cùng lá, hồi lâu sao mới có một âm thanh vô cảm vang lên.


Ta không biết, là để chết chăng? Hay là để chờ đợi một thứ tốt hơn hiện tại? Ừm, chắc vậy, là để chờ đợi tương lai, chắc thế!


Hai bóng người từng đi trong rừng U Minh nói như vậy, lúc này vẫn là một âm thanh gió xào xạc cùng lá cây. Âm thanh vô cảm nọ vang lên đầy phẫn nộ.


CHẾT TIỆT!

………………………….


Kì Nam cảm thấy đau lắm, cơ thể như bị xé ra. Kì lạ là Kì Nam vào giây phút cuối cùng lại không sợ chết đi, Kì Nam rất sợ chết. Không phải là vì Kì Nam hèn nhát, mà bởi vì Kì Nam còn rất nhiều tâm nguyện, rất nhiều chuyện chưa làm.

Càng kì lạ hơn là, tại sao vào giây phút cuối cùng của Kì Nam, lại không nghĩ tới niềm tiếc nuối khi chưa hoàn thành được mục tiêu. Mà lại nghĩ tới một bóng người nhỉ? Một thân người ốm yếu, khuôn mặt hơi tuấn tú và làn da trắng bệch.

Một người phàm,…chỉ là một người phàm.

Có lẽ dù là ai đi chăng nữa thì… Kì Nam bản thân vẫn chỉ là một…cô gái.

Nhắm mắt chờ mình táng thân vào miệng sói, tuy nhiên lại chẳng thấy cảm giác đau đớn khi bị xé xác, hay là nó không đau đớn như mình nghĩ nhỉ, mở đôi mắt ra…

Một thân hình gầy gò, trên thân thể còn đang dính chặt bảy tám con sói đang cắn chặt vào làn da trắng bệch, máu đỏ lần nữa rỉ ra, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị mà mắng


Lần sau đợi ngươi ngủ rồi, ta mới dám ngủ


Kì Nam khóe mắt lần nữa trào nước, cô dùng sức gật đầu. Bóng dáng của hắn lúc này quá to lớn.

Người phàm thì sao?

Người hay tiên cũng chỉ có một trái tim.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.