Chương 7: Lạc


Sáng sớm, đã hai ngày kể từ bữa tiệc kết thúc. Nghênh Khách Lâu sau một buổi sáng nghỉ ngơi, dọn dẹp đã trực tiếp đi về hoạt động bình thường vào buổi tối hôm qua. Mọi chuyện dần đi về quỹ đạo hoạt động của nó.

Mọi chuyện dần trở về cái quỹ đạo tấp nập của nó. Cũng từ hôm đó, Mạc Vô Vi cũng không hề xuất hiện nữa, bữa tiệc kéo dìa hai ngày sau đó cũng chẳng có xảy ra chuyện gì đặc biệt, ngoài việc cái làu hai của Nghênh Khách Lâu bị "ai đó" đốt trụi.

Hôm nay có vẻ là một ngày bình thường với mọi nhà nhưng ở Trần gia phủ thì khác, hôm nay là một ngày đặc biệt, cực kì đặc biệt.

Đại thiếu gia tòng quân vào ngày hôm nay.

Tuy nói việc này ai sống trong thành Thăng Long ai cũng biết, nhưng đến khi nó thực sự xảy ra thì khác, trong lòng mỗi người hầu, người ở hay môn khách của Trần gia phủ có chút trống vắng.

Chỉ là, đều đều ngày nào cũng thế, có một người mà họ cung kính gọi là Đại thiếu gia đứng đó, chăm chỉ như một tên lính đứng canh cửa từ sáng cho đến tận tối mờ. Vì vị thiếu gia ấy đứng ngay cửa nên hầu như là ai có ý định ra ngoài đều được nhìn qua thiếu gia.

Dần dần, chuyện này đối với bọn họ đã thường nhật như là mặt trời mọc và lặn, mấy hôm nay không thấy lại có chút thiếu, nghĩ tới tương lai rồi chẳng còn dịp nữa trong lòng người ta có chút ảm đạm.

Quốc Tuệ sau khi lạy bái tổ tông xong xuôi rồi mới hỏi ý ông nội cho phép mang thang bảo kiếm gia truyền của gia tộc đi theo. Chân Nhân Kiếm này, đã ở trong tay gia chủ của Trần gia được mấy đời người rồi.

Thế nên, tuy nó chỉ là một thanh kiếm không được sắc bén nhưng nó đã mang theo cả một ý nghĩa to lớn, nó là biểu tượng của gia chủ Trần gia.

Về việc này thì sau khi do dự một hồi thì ông nội của Quốc Tuệ cũng chỉ gật đầu, ông thiết nghĩ hay nói đúng hơn là ông hy vọng Quốc Tuệ sẽ là gia chủ đời tiếp theo của Trần gia, nên giao cho thanh kiếm cho hắn cũng là việc đã được định sẵn.

Huống hồ, hắn đã mang thanh kiếm này mười tám năm qua rồi, một vật ngoại thân như vậy sớm đã không còn ý nghĩa nữa. Đưa nó cho Quốc Tuệ coi như là lấy nó làm bùa may mắn cho đứa cháu nơi chiến trường.

Khăn gói đàng hoàng hết rồi Quốc Tuệ cũng lên đường đi ra nơi tập kết, hành trang cũng rất giản dị chỉ mang theo một ít kỉ vật của mẹ hắn, hành trang trên vai nhẹ tênh chỉ có mang bên mình một thanh kiếm có vỏ đen tuyền.

Thế là hết,chỗ tập kết của quân đôi không ở xa lắm, Quốc Tuệ cũng từ chối đi lên xe ngựa mà đi, chỉ là chậm rãi bộ hành đến nơi. Hắn cũng tuyệt nhiên không cho ai đi theo tiễn biệt, hắn không muốn tâm cảnh của hắn sinh ra một tia hối hận muốn quay đầu lại.

Mười tám năm qua, hắn sống ở đây cuộc sống không thể nói là tệ, bên ngoài nhìn vào thì đã thấy hắn chính là người sung sướng nhất thế gian, tuy rằng hắn cũng có vấn đề của mình nhưng hắn hoàn toàn nhận ra rằng, những cái mà người ta thực sự gọi là vấn đề thì hắn hoàn toàn chưa cảm nhận được gì cả.

Hắn thừa biết là cái gia đình này bao bọc và nâng niu hắn như là nâng niu một viên ngọc quý, mọi thứ đau khổ, tham, hận sân si đều được bàn tay của gia đình ngăn cản tránh xa khỏi hắn.

Nếu hắn không vô tình thấy được cái chết của người bán rau thì có lẽ giờ này hắn đang đứng trước cửa Trần gia phủ và sau rất lâu, rất lâu nữa cũng chả có gì đổi khác hết. Hắn vẫn ngây ngốc đứng đó mà giương ánh mắt ra xa xăm để chờ đợi những thứ ảo mộng mà thôi.

Bản thân Quốc Tuệ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, hắn cứ suy nghĩ mãi về mọi trải nghiệm mà hắn có, và hắn rút ra là chả có gì cả. Hắn như là được gia tộc bọc trong một lớp vỏ mãi mãi không thấy được cái sự thật đang diễn ra bên ngoài.

Trời đất vốn rộng lớn chả thiếu nơi để đi. Nếu chân còn có thể phiêu bạt tứ xứ thì có tội tình gì mà phải đứng ngây ngốc, tội gì để cho cái bầu trời trên đầu mình bé như cái miệng giếng? Phải đi, phải thoát khỏi cái vỏ bọc của gia tộc thì hắn mới có thể trưởng thành, mới có thể sống một đời thật ý nghĩa.

Và giớ khi hắn quyết định ra đi thì cái sự bào hộ đó cũng đã mỏng đi phần nào rồi, bây giờ chú chim non đã tới lúc học bay rồi.

Làm một con chim dù không phải đại bàng cũng được nhưng nếu không được một lần bay lượn thì gọi là chim sao. Làm người dù không phải là một thánh nhân nhưng không một lần trải qua sinh, ly, tử, biệt thì gọi là người sao.

Quốc Tuệ dần rời xa Trần gia phủ bước đi một mạch không có tí do dự đến khi hắn đi thật xa rồi mới dám quay đầu lại, hắn chỉ thấy hai chấm đen nhỏ như hạt vừng từ xa mà thôi. Mọi thứ nhỏ đến đáng thương, trong đôi mắt của một người trần như hắn thì Trần gia phủ đã nằm tít đằng xa, tới mức hắn chả thấy rõ ràng gì hết.

Lần này hắn đi bao giờ quay về, có thể là hai năm, ba năm hay thậm chí là hai ba chục năm. Bởi lẽ nhân gian vô thường, lần này ly biệt khi quay về hắn đã không còn là Quốc Tuệ bây giờ rồi.

Quốc Tuệ quay đầu lại bước chân lảo đảo như người say, đi nhẹ nhàng khoan thai, đi không tiếc nuối buồn bã.

Chỉ là hắn không biết ngay khi hắn quay đầu lại một lần nữa, khuôn mặt vui tươi mà ngày xưa ai cũng yêu thích của Thúy Diệp công chúa mẹ hắn, biến đổi. Từ xa hai hàng nước mắt chảy dài, Ngỡ rằng bà lại trở nên vui tươi như thời trẻ nào ngờ khoảnh khắc hắn quay đầu lại đã làm bà bật khóc.

Có lẽ Quốc Tuệ không nhìn thấy hai hạt vừng từ xa là gì đang có sắc thái gì. Nhưng ở đây cứ như là có một phép lạ Thúy Diệp dường như là cảm nhận được mọi động tác của con trai bà.


Đừng đi,...đừng đi,...Tuệ nhi ta van con đừng đi


Tiếng nói của bà từ nhỏ giọng thì thầm rồi chuyển sang gào thét, rồi dần lại chuyển sang một trạng thái bi thương ảo não, tiếng thét của bà khiến người trong Trần gia phủ ruột đau như cắt.

Thúy Diệp công chúa vui vẻ ngày xưa hay cười bây giờ chỉ là một người vợ đã mất chồng, rồi một người mẹ đã mất con. Mấy ngày gần đây thấy nụ cười trên môi bà hiện hữu, tưởng rằng sẽ lại bình thường. Nào ngờ...

Tiếng khóc của bà như xé vào tâm can người khác, tiếng thét của bà như đập mạnh vào tâm linh người khác. Một người có thể tuyệt vọng đến thế này là cùng.

Từ xa Quốc Tuệ nghe có tiếng thét vang, hắn nghĩ rằng đó là tiếng chào tạm biệt của mẹ hắn, miệng của hắn chỉ có nở một nụ cười an nhàn.

Mẹ cũng đã chào tạm biệt mình rồi, nên đi mau thôi. Nghĩ vậy bước chân của hắn nhanh hơn vài phần, trong suy nghĩ của hắn thì tiếng khóc vang đó lại biến thành tiếng chúc phúc cho chặng đường, rũ bỏ hết mọi lý do để quay về, hắn đi nhanh rồi chìm vào trong không gian xa xăm.

Ở đây, Trần gia phủ không ai khóc hết, họ chẳng hiểu nỗi cái niềm vui buôn của người đàn bà này, tuy nhiên tất cả bọn họ, kể cả gia chủ Trần Quốc Tuấn, đều thấy trong lòng có chút nhói.

Chẳng hiểu tại sao?
..............

Doanh trại của quân đội nằm ở phía Bắc ngoại thành Thăng Long khoảng chừng vài dặm đường, thân thể ốm yếu của Quốc Tuệ đi hơi chậm nhưng hắn cũng không có tí vội vã tí nào cả. Còn dư cả khối thời gian.

Nói là nói vậy thôi, hắn không vội vã được, cơ thể này chỉ cần chạy vài vòng là đã lăn ra thở như cá thiếu nước, lần cõng Lý Thảo trên vai cũng làm hắn chật vật rất nhiều mặc dù cô bé chỉ là một con bé nhà nghèo, gầy còm và chỉ mới bảy tuổi.

Lúc này, Quốc Tuệ có chút hối hận rồi, sao lúc nãy không đi nhờ xe ngựa ra tới doanh trại có phải là vừa tiết kiệm thời gian lại vừa tiết kiệm sức lực không? Nhanh chóng cái ý nghĩ này của hắn bị gạt khỏi đầu một cách gọn gang.

Mới có vài dặm đường ,mà đã làm lung lay phần nào quyết tâm của mình rồi sao? Quốc Tuệ tuyệt đối sẽ không để cho việc này xảy ra được, hắn không cho phép bản thân mình tự phản bội lại lý tưởng và mục đích của mình.

Cố gắng nhấc lên bước chân mệt nhọc, giờ phút này hắn thấy chân mình có chút nhức mỏi, thật sự hắn không tài nào hiểu được tại sao quân lính trong quân đội, đào đâu ra sức khỏe để đi hành quân ngược xuôi Nam Bắc nữa.

Quốc Tuệ lấy từ hông ra một hồ lô nước, mở nắp rồi dốc vào họng một dòng nước mát lạnh, lúc này mới làm cho cơ thể của Quốc Tuệ hắn mất đi phần nào mệt mỏi, tùy tiện ngồi bệt dưới một góc cây, Quốc Tuệ thở dài.

Hắn cũng chả tài nào ngờ được là thân thể của mình lại yếu đuối như vậy, so với một đứa nhóc bé hơn vài tuổi có khi còn không bằng được. Cái thân thể chẳng có vận động này, ngoài không có bệnh hoạn gì thường xuyên thì nó lại yếu tới kì lạ.

Chẳng lẽ nói hắn còn không bằng một đứa công tử bột bình thường nữa sao, lắc đầu Quốc Tuệ nhớ tới lúc hắn đốt Nghênh Khách Lâu, người đưa mình ra khỏi ngọn lửa đỏ "diễm lệ" ấy không thể ngờ tới lại là Kim Ngư cô nương, "chân yếu tay mềm" kia.

Lau vài giọt mồ hôi trên trán, Quốc Tuệ lúc này mới để ý, xung quanh người qua lại cũng đã vắng hơn nhiều, có vài vị khách vãn lai ngồi nghĩ chân dưới gốc cây giống hắn, sau khi nốc một ngụm nước rồi hít sâu mấy cái lấy hơi, họ cũng đứng dậy mà đi.

Gió thổi nhè nhẹ qua tán lá cây làm tán lá cây đung đưa, tiếng lá cây chạm vào nhau tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng xào xạc, phong cảnh này Quốc Tuệ thấy lần đầu tiên, trước kia ở Trần gia phủ hắn chưa nghe được cái âm thanh này lần nào.

Nhanh chóng nó liền chiếm lấy tâm trí của Quốc Tuệ, nó kéo hắn vào giai điệu của tự nhiên, một tia nắng nhỏ chui qua tán lá cây chiếu lên khuôn mặt của Quốc Tuệ, Quốc Tuệ đưa tay lên che đôi mắt đang đón nắng chói chang lại, bây giờ hắn còn nghe thấy tiếng ve kêu nữa.

Bây giờ là mùa hè, ve kêu cũng không gì lạ, lúc trước hắn có nghe qua vài lần, nhưng nhiều ve kêu một lúc thế này thì hắn chưa có dịp nghe qua, kết hợp với tiếng là xào xạc thì lại càng chưa.

Quốc Tuệ nhắm mắt lại, hắn tự nhủ sẽ dùng hết tâm sức và linh cảm để cảm nhận cái âm thanh này, cái cảm giác khoan khoái khi mà cơn gió vỗ nhẹ lên vai hắn cứ như là bảo hắn cứ an tâm mà nghĩ ngơi. Tiếng ve và lá lúc này còn hơn bất cứ một loại nhạc cụ nào.

Nhanh chóng tâm hồn Quốc Tuệ thư thái ra, mọi dự cảm không tốt về tương lại bị hắn bỏ qua, thậm chí lúc này hắn còn chẳng bận tâm tới tương lai hay quá khứ nữa. Hưởng thụ cái cảm giác này thôi đã chiếm lấy cả tâm trí hắn mất rồi.

Những lãng khách phiêu diêu khắp nơi, có phải là vì cái cảm giác này, cái khung cảnh này mà yêu đất khách còn hơn quê nhà nữa, bầu trời trong mắt Quốc Tuệ lúc trước chỉ đơn thuần là mây, là trăng và dòng sông sao huyền ảo, nhưng hiện tại chắc là một tán lá xanh rồi.


Chắc hẳn đây chính là cảm giác được sống


Quốc Tuệ lẩm bẩm trong miệng, cơ thể của hắn khuyên hắn hãy nghỉ ngơi tí đi, chả thể nào muộn được đâu.

Thế là hắn nhắm mắt lại

Lúc mở mắt ra, tán lá xanh còn đó, cơn gió mát vẫn còn đó, mà ông mặt trời thì trốn đi chơi mất rồi, chỉ có mặt trăng và ánh sao, đang thi nhau soi sáng khuôn mặt của Quốc Tuệ.

Mất hồi lâu suy nghĩ Quốc Tuệ mới hiểu ra, chết tiệt hắn ngủ quên mất rồi. Nhanh chóng đứng dậy, cũng chả kịp sửa soạn quần áo cho tươm tất, Quốc Tuệ hít một cái lấy hơi rồi lấy hơi chạy một mạch.

Hắn nhắm mắt, nhắm mũi mà chạy, chỉ kịp đeo Chân Nhân kiếm trên lưng, Quốc Tuệ cứ chạy và chạy, mà chẳng nhận ra là mình đã đi lạc mất rồi.

Khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi, cây bắt đầu nhiều hơn, tiếng ve cũng chả còn nữa yên bình nữa, mà ngân dài ra làm cho bản thân của Quốc Tuệ có chút lo lắng.

Khi mà hắn thật sự hết hơi rồi, mới đứng lại mà thở một hơi dài thì Quốc Tuệ nhận ra là mình đã lạc mất rồi. Xung quanh lúc này chỉ toàn là cây với cối, chẳng tài nào phân biệt được bốn phương tám hướng nữa rồi.

Sáng mai là quân lính đã được triệu tập xong, tới trưa là bắt đầu hành quân về phương Bắc, nếu mà hắn không kịp mò về trước khi quân đội đi thì người ta chỉ có thể gạt tên hắn đi mà thôi.

Lúc đó, không biết mất thêm bao lâu hắn mới tham quân được nữa. Dù sao Quốc Tuệ cũng chả biết là ông nội của mình có đồng ý cho mình đi nữa hay không.

Quan trọng hơn, làm sao để ra khỏi đây, Quốc Tuệ không có mang theo la bàn, huống hồ nếu có hắn cũng chả biết sử dụng, lấy lại bình tĩnh, Quốc Tuệ thở dài một hơi, hắn ngó xung quanh một chút hi vọng tìm ra chút hi vọng gì đó.

Nhưng có vẻ như mọi việc hắn làm đều vô dụng, không muốn để yên cho số phân, Quốc Tuệ tiến về phía trước, tiếp tục vừa đi, vừa mò mẫm. Hắn không tin vào may mắn cho lắm, nhưng hắn hy vọng cái may mắn đó có thể một lần hiển linh.

Không biết trôi qua bao lâu, cơ thể hắn lúc này đã mỏi nhừ, mệt tới mức chả biết nên làm gì tiếp theo. Cơ thể hắn bây giờ chỉ không ngừng trách bản thân mình, nếu buổi sáng một mạch đi thẳng thì có khi hắn đã chả lâm vào tình trạng tiến lùi đều khó khăn này.

Hắn đã đi không biết bao nhiêu dặm đường, nhưng có vẻ là càng đi thì hắn càng đi vào nơi hoang sơ hơn, cây cối nhiều hơn. Những tin đồn về thú hoang ngoài bìa rừng hay ăn thịt người lạc vào rừng hắn đã nghe nhiều rồi.

Quốc Tuệ chưa muốn trở thành một bữa ăn tối ngon miệng cho một con thú hoang nào đó.

Vừa nghĩ thế, đột nhiên hắn cảm thấy sóng lưng có chút lạnh, khẽ quay đầu lại, Quốc Tuệ nuốt nước bọt, chẳng biết nói là do hắn quá xui hay là miệng hắn quá linh nữa.

Đằng sau một đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào hắn, nó là con vật mà còn đáng sợ hơn loài gấu nếu gặp phải. Là sói.

Tất nhiên có sói thì người ta thường nói, có bầy sói.

Đôi mắt nhìn chăm chăm Quốc Tuệ như muốn ăn thử thịt của thiếu gia, Quốc Tuệ bàn tay hơi run nắm chặt vào chuôi Chân Nhân Kiếm, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào của hắn nhìn chằm chằm như thách thức con sói.

Thôi, không chạy được thì liều chết, có chết dưới tay bầy sói thì cũng cho vài con sói làm bạn trên đường về địa phủ.


Xui quá


Quốc Tuệ lẩm bẩm rồi thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.